Bởi vì Khúc Tiểu Tây dậy muộn, ba anh em mãi mới mơ màng hồ đồ lao ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp được Túc Bạch. Khúc Tiểu Tây: "Chào buổi sáng! Anh còn chưa đi làm sao?" Túc Bạch: "Chưa, đang chuẩn bị đi đây, mấy đứa đây là muốn đi ra ngoài?" Khúc Tiểu Tây: "Đúng vậy, muộn quá rồi." Túc Bạch nhìn nhìn bím tóc buộc vội của cô một chút, nhanh chóng dời tầm mắt, nói: "Vậy có cần anh lái xe đưa mấy đứa đi không?" Khúc Tiểu Tây: "!!!" Cô vội đáp: "Có! Cầu mà không được." Xe đang dừng trong sân viện, liếc mắt đã có thể nhìn thấy. Khúc Tiểu Tây chắc chắn, tối hôm qua nơi này còn không có xe đâu. Cô tò mò nhìn Túc Bạch, hỏi: "Không phải từ trống rỗng biến ra chứ?" Tiểu Bắc lập tức nói: "Thầy Túc sáng nay đã đi làm rồi, anh ấy để quên đồ nên lái xe về lấy." Túc Bạch: "Anh để quên văn kiện nên mượn xe đồng nghiệp về." Khúc Tiểu Tây chắp tay trước ngực, niềm vui đến quá bất ngờ: "Vận may của em quá tốt luôn." Túc Bạch nhìn cô, cười cười, nói: "Trực tiếp đưa mấy đứa qua chợ bán thức ăn?" Khúc Tiểu Tây: "Đúng đó." Xe vòng qua ba tuyến phố, Túc Bạch: "Bên này đồ bán tương đối nhiều." Khúc Tiểu Tây: "Nhưng bọn em làm sao ôm hết được về? Chỗ này cũng quá xa rồi." Túc Bạch bình tĩnh: "Anh đưa mấy đứa về. Dù sao anh cũng đã đến muộn, muộn thêm chút nữa cũng chẳng sao." Xe ngừng lại, Túc Bạch xuống, nói: "Anh ở trên xe chờ mấy đứa." Khúc Tiểu Tây: "Vâng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666410/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.