"Chị, chị đang nghĩ gì đó?" Khúc Tiểu Tây: "Chị đang nghĩ thuê phòng, thầy Túc quả nhiên là kẻ có tiền a." Cô quả thực có thể kiếm tiền, mấy năm vẫn mua không nổi phòng. Túc Bạch xuống tay cũng thật nhanh. "Cũng đúng, nhưng thầy Túc làm thật nhiều thật nhiều việc! Chắc hẳn kiếm được nhiều tiền." Tiểu Bắc nghiêm túc. Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Ừ đúng." "Chúng ta có muốn thuê phòng của thầy Túc không ……" Khúc Tiểu Tây: "Chuyện này trước không vội, chờ về sau xem tình hình thế nào rồi nói sau. Bên này chắc còn có thể ở khá lâu. Đến lúc đó nói không chừng phòng của thầy Túc đều cho thuê hết. Chúng ta cứ từ từ đã." Tiểu Bắc: "Dạ." Khúc Tiểu Tây xoay người, ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực, cảm thấy bản thân càng nên nỗ lực! Cũng không thể mang tiếng người xuyên qua mà đến mua phòng cũng không làm được chứ? Người ta không xuyên qua còn mua được phòng rồi kìa. Này cũng quá bi thảm nhỉ? Đại khái bởi vì bị k*ch th*ch, Khúc Tiểu Tây viết một lèo đến khi trời tối, chỉ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái gấp vạn lần. Khúc Tiểu Tây: "Mình cũng quá chăm chỉ rồi." Khúc Tiểu Tây viết liền một hơi đến một vạn chữ, cảm giác như bước l*n đ*nh đời người. Thậm chí cô còn viết vô cùng hứng khởi đến nỗi không muốn làm cơm. Khúc Tiểu Tây đành dặn dò hai anh em trai nhà mình đi mua cơm chiều, bản thân thì đứng dậy chuẩn bị thay giặt quần áo. Giờ cô càng nhận thấy trong nhà cần thêm người giúp như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665696/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.