Túc Bạch quả nhiên có thể ăn, bánh bao thịt to như vầy, Khúc Tiểu Tây chỉ ăn được ba cái đã no căng. Túc Bạch lại có thể ăn liên tiếp 12-13 cái mà vẫn chưa dừng, anh ăn cái gì cũng từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm. Chờ đến khi hai người ăn xong, Khúc Tiểu Tây cũng nhìn thấy xe kéo chở Lam tiểu thư từ phía xa. Cô lập tức tính tiền, vội vàng chạy qua, Túc Bạch lại thong thả ung dung cầm năm cái bánh bao còn dư lại đóng gói rồi mới đuổi theo Khúc Tiểu Tây. Chủ quán lắc đầu: "Đàn ông sao lại để một cô gái nhỏ mời khách chứ? Thật là thói đời bây giờ chẳng ra sao." Lam tiểu thư sốt ruột đuổi tới, hỏi ngay: "Chuyện gì xảy ra thế? Là mẹ Hứa có chuyện gì sao? Dì ấy đâu? Sao lại tự nhiên xảy ra chuyện?" Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chuyện chị có thể nghĩ đến xảy ra khẳng định liên quan đến mẹ Hứa. Trừ bỏ một lần kia, Khúc Tiểu Tây vẫn là lần thứ hai nhìn thấy Lam tiểu thư thất thố như vậy, cô vội nói: "Mẹ Hứa không có việc gì." Lam tiểu thư sửng sốt, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu, nói: "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là được rồi. Vậy chuyện gì xảy ra? Sao lại báo gấp như vậy?" Khúc Tiểu Tây: "Đứa bé bị mất kia… khả năng tìm được rồi." Lam tiểu thư bước chân đột ngột dùng lại, sửng sốt, ngốc ngốc nhìn Khúc Tiểu Tây. Ngay sau đó gần như rơi vàng trạng thái mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665691/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.