Tom chớp mắt, có điều hắn chưa có cơ hội nói cái gì thì đồ ăn đã bắt đầu lục tục lên. Tom lập tức: "A, trời ơi, đây là đồ ăn ngon gì vậy? Mọi người nhìn màu sắc mà xem, nhìn làn hơi nước bay lên này, nó còn mang theo mùi thơm vô cùng hấp dẫn khiến người ta vui vẻ thoải mái nữa. Ôi trời ơi!!!" Khóe miệng Đỗ Bách Tề run rẩy xíu xiu, hắn thỉnh thoảng cũng tiếp xúc với người nước ngoài, nhưng kẻ như này thật chưa từng gặp qua. Hình như bộ dạng không giống người đầu óc bình thường lắm. Chỉ có Vu lão tiên sinh kiến thức rộng rãi vẫn giữ được sắc mặt bình tĩnh. "Câu nói kia nói như thế nào vậy?" Tom còn lải nhải một khắc cũng không ngừng nghỉ. Khúc Tiểu Tây: "Chỉ có mỹ thực cùng chân tình là không thể cô phụ?" *Chỉ có đồ ăn ngon và tình cảm chân thành là không thể phụ bạc. Tom dùng sức gật đầu: "Chính là câu này! Thật trâu bò!" Hắn duỗi tay, Khúc Tiểu Tây ngầm hiểu, cùng hắn vỗ tay. Khúc Tiểu Tây với Tom thực ra không gặp nhau nhiều lắm, thậm chí không có cách nào so với Trần biên tập và Lê quản lý. Tuy nhiên Tom, người này là hơi thân thiết một chút sẽ lộ ra bàn tính của mình, bản chất cực kỳ "hoạt bát". Khó được chính là sóng điện não của cô cùng hắn tương đồng nên cũng coi như dễ chơi chung. Vu Mãnh kéo kéo Tiểu Đông, nhỏ giọng nói thầm bên tai cậu: "Người nước ngoài này sao kỳ dị thế?" Tiểu Đông vô tội nhìn hắn, thật chân thành:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665681/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.