Khúc Tiểu Tây: "Văn tôi viết á? Tôi cảm thấy văn mình biết siêu hay, đã là văn thì không phân chia cao thấp; có loại trình bày về đại nghĩa; có loại muốn dạy người ta đạo lý; có loại lại kể về tình yêu lâm ly bi đát; dĩ nhiên cũng có loại như của tôi khiến người ta thấy hài hước. Ai cũng nói là một người vui luôn là chuyện tốt. Thật ra làm người không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ vui vẻ thoải mái thì so với bất cứ thứ gì đã hơn rất nhiều rồi." Vu lão tiên sinh gật đầu, gật đầu nói: "Có lý." Kỳ thật bởi vì 'Thường Hoan Hỉ' bùng nổ mà giờ có một số người công kích tiểu thuyết của cô không có chiều sâu. Vài người trẻ tuổi tự xưng đọc sách nhiều còn muốn thể hiện cao kiến của mình lại không nghĩ tới bản thân đã rơi vào khuôn sáo cũ. Bảo sao được đến thế mà thôi. Chỉ có ông già như ông đã trải qua, mưa mưa gió gió nửa đời người, rất nhiều chuyện mới có thể nhìn thấu. Cuộc đời con người chỉ là phù hoa. Nếu như có thể đạt được một chút vui sướng cũng là may mắn cực kỳ khó có được. Ông vốn muốn xem một chút xem cô gái này trả lời như thế nào, nghe được đáp án, ông đã hiểu cô bé lanh lợi hoạt bát, tư tưởng rộng mở, xem ra là người phóng khoáng. Không chỉ thế lại còn tự có giải thích độc đáo của riêng mình, có thể thấy là người ngoài mềm trong cứng. Nếu là người yếu đuối chắc chắn sẽ dễ bị người ngoài ảnh hưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665682/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.