"Bắt đầu đi." Lấy Túc Bạch cầm đầu, động tác mọi người cũng bắt đầu gắp thức ăn. Khúc Tiểu Tây: "Ăn từ từ, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái." Trước đây Tiểu Đông và Tiểu Bắc ăn không đủ no cũng dần hình thành thói quen ăn nhanh. Mãi một năm gần đây mới dần khôi phục lại bình thường. Mọi người đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, ăn uống không thể ít, kể cả bé gái như Tiểu Nha cũng có thể ăn được một chén cơm lớn. Khúc Tiểu Tây thấy con bé còn chưa đã thèm cũng không dám lấy thêm cơm. Một đứa bé mới 4 5 tuổi ăn nhiều quá cũng không phải chuyện tốt. Khúc Tiểu Tây không thêm cơm mà múc một chén canh cho con bé. Quả nhiên, cô bé ừng ực ừng ực uống vào. Một bữa cơm chiều, ăn đến cả chủ và khách đều tận hứng. Khúc Tiểu Tây đã nhìn ra, nếu mời Túc Bạch ăn cơm, mặc kệ làm nhiều hay ít đồ ăn đều sẽ ăn sạch tới sáng bóng, lần nào cũng vậy Lần này ấy vậy mà cơm còn thừa một ít. Túc Bạch nhìn chằm chằm chậu cơm dư lại, ánh mắt rất cố chấp. Khúc Tiểu Tây: "Nếu anh thích, có thể mang đi." Túc Bạch mỉm cười, đồng ý ngay: "Được." Cơm này nhà bọn cô dù không thêm thức ăn, trực tiếp ăn luôn cũng ngon, bên trong đã đủ dinh dưỡng rồi, nên Túc Bạch thật đúng là không chút khách khí. Khúc Tiểu Tây: "Anh chờ một chút." Cô xới riêng ra một chén, nói: "Tiểu Nha, cái này cho anh em." Tiểu Nha đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665672/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.