Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch, chờ anh tiếp tục nói tiếp. Túc Bạch dừng lại làm người ta có chút khó hiểu. Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói: "Có cái gì anh cứ việc nói." Túc Bạch bình tĩnh nói: "Không bằng em cứ đổi tiền thành đồ dùng đi. Hôm nay không dùng không có nghĩa sau này cũng không dùng. Ngoài ra tích trữ một chút lương thực. Nếu có phải chuyện gì thì trong nhà cũng không lo nghĩ đến chuyện ăn uống." Nội tâm Khúc Tiểu Tây nghĩ, anh nói cứ như tiểu thuyết tận thế sắp bắt đầu vậy. Chính là chỗ cô chỉ có bằng đó, có thể tích trữ bao nhiêu đồ đâu? Lại nói tiền của cô không đủ mua phòng ở Tô Giới nhưng cũng không thể đem hết đi mua đồ chứ? Khúc Tiểu Tây thở dài một tiếng, nói: "Được, em sẽ cẩn thận suy xét." Túc Bạch là người thẳng thắn, anh nói luôn: "Bây giờ em có tìm một người nào đó đầu tư kiếm tiền, anh cũng kiến nghị em đừng làm. Hơn nữa cố gắng đừng bại lộ bản thân có tiền, sẽ không an toàn. Hơn nữa em còn không có bối cảnh, muốn kiếm tiền căn bản sẽ may áo cưới cho kẻ khác." *May áo cưới cho kẻ khác: Làm việc vất vả nhưng lại lợi cho kẻ khác. Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Em hiểu, cảm ơn anh." Khúc Tiểu Tây hiểu, Túc Bạch có gì nói đó, đây cũng là nguyên nhân cô đối xử vô cùng chân thành với anh. "Cảm ơn anh đã chỉ điểm, anh qua phòng khách ngồi đi, chờ chút xíu nữa em sẽ làm xong cơm ngay thôi." Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665671/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.