Lam tiểu thư nghiêm túc: "Con chị bị trộm." Nói đến cái này, chị hận tới nghiến răng nghiến lợi: "Chị lúc ấy đối với tên đáng ghét kia đã nản lòng thoái chí nhưng trẻ con vô tội. Chị và mẹ Hứa liền giả bộ mắc bệnh truyền nhiễm rồi thông báo ra bên ngoài sẽ đi nông thôn dưỡng bệnh. Thật ra bọn chị lén lút tìm một chỗ dưỡng thai. Cảm xúc lúc đó của chị không ổn lắm nên sinh non. Mẹ Hứa đưa chị đến bệnh viện, chị bị xuất huyết nhiều suýt nữa một xác hai mạng. May mắn y thuật của bác sĩ điều trị tốt mới đem chị cứu về, cũng bình an sinh con. Tuy nhiên chị xuất huyết nhiều, con trai sinh non cơ thể gầy yếu nên được bệnh viện yêu cầu ở lại để điều trị thêm. Bọn chị không vội vàng xuất viện nữa. Ai biết được ở bệnh viện lại có mẹ mìn bắt cóc trẻ con. Tình huống của chị khi đó kháng nghiêm trọng, mẹ Hứa chủ yếu chăm sóc chị là chính, thành ra lơ là không chú ý khiến thằng bé bị người ta ôm đi." Vừa nhắc đến, Lam tiểu thư đã không tiếng động khóc thầm, đau lòng mắng: "Đồ chó đáng chết ngàn đao, đồ ma quỷ thiếu đạo đức trộm con người khác! Cầu mày đoạn tử tuyệt tôn." Bởi vì chuyện cũ năm xưa này, mẹ Hứa cũng tức đến run rẩy, yên lặng rớt nước mắt mắng lời th* t*c, liên miệng mắng kẻ thiếu đạo đức kia thế này thế khác. Khúc Tiểu Tây không biết an ủi như thế nào, biết bọn họ đều khổ sở, cô chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665668/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.