Túc Bạch ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc ta dỗ dành: "Được rồi, không khóc nữa, Tiểu Bảo không khóc. Về sau có cậu ở đây, không ai dám bắt nạt cháu."  Tiểu Bảo khóc run rẩy rồi nấc lên: "Cậu ơi, cha đối với cháu không tốt, ông ấy đối xử với cháu không tốt một chút nào cả. Cháu không muốn về nhà, cháu muốn ở chỗ cậu. Cháu không bao giờ về nhà nữa, cháu không bao giờ trở về Phụng Thiên nữa đâu!"  Túc Bạch vỗ hắn nói: "Được rồi, không về nữa, xa như vậy, sao cháu dám chạy xa thế?"  Tiểu Bảo: "Nếu cháu không chạy thì không chừng đã mất mạng rồi. Lúc đám người đó nói chuyện cháu nghe lén được, à đàn bà kia cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ có con nên vội vàng muốn g**t ch*t cháu. Như vậy sau này sẽ không có ai tranh với con bà ta nữa. Ả đàn bà đó tìm kẻ xấu đến. Mấy người ả ta tìm được đều cảm thấy cháu là bé trai, có thể bán được giá tốt nên mới không lập tức g**t ch*t cháu mà muốn đem cháu đến nơi khác bán. Cháu không muốn về nhà, cháu không bao giờ về nhà nữa. Cháu cũng không nghĩ muốn tìm mấy người cậu cả. Cháu biết họ không thương cháu chút nào. Bọn họ nhất định sẽ giao cháu cho cha cháu."  Tuy Tiểu Bảo ban đầu cũng nói sơ qua về tình hình nhưng lại không kỹ càng tỉ mỉ như vậy.  Khúc Tiểu Tây vừa nghe đã cảm khái, đứa nhỏ này có thể chạy trốn, lại còn chạy trốn đến nơi xa xôi ngàn dặm ở đây quả thật không hổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663159/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.