Lê quản lý không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Gã chỉ có thể một lần nữa quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm. Dù vậy lỗ tai gã vẫn dựng lên nghe ngóng. Thế nhưng mãi đến khi vợ chồng bọn họ rồi đi thì anh giai dưới lầu vẫn chưa xuất hiện.  Lê quản lý chỉ hóng chuyện cũng chẳng sao nhưng Tiểu Bảo lại vội không chịu được. Mãi đến giờ cơm chiều nhóc ta vẫn chưa chờ được cậu mình về. Lúc ăn cơm cứ thất thần, Mỗi tội mấy ngày này đói quá nên dù không tập trung vẫn ăn được không ít.  Túc Bạch kiêm nhiều công việc khác nhau nên Khúc Tiểu Tây chỉ có thể viết một tờ giấy dán ở cửa rồi sắp xếp cho mấy đứa nhóc đi tắm. Tiểu Bảo mặc tạm quần áo của Tiểu Đông, quần áo rộng hơn hẳn một cỡ, đành phải túm túm buộc buộc mới coi như tàm tạm.  Đã sắp qua 9 giờ mà người vẫn chưa về, Khúc Tiểu Tây: "Nếu không mọi người đi nghỉ ngơi sớm một chút vậy?"  Vừa nghe thế Tiểu Bảo đã vội lắc đầu, mím môi nói: "Tôi muốn chờ cậu tôi về."  Khúc Tiểu Tây: "Vậy được rồi."  "Cảm ơn chị."  Khúc Tiểu Tây cười: "Không cần cảm ơn đâu, nếu cậu có thể tìm được người thân thì càng tốt. Chỉ hy vọng không phải hiểu lầm làm trò cười."  Dù khả năng này không lớn nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn trăm phần trăm lạc quan. Tiểu Bảo ngồi trên ghế, thời gian trôi càng nhanh càng thấy bất an, chân cứ lắc lắc lúc ẩn lúc hiện. Khúc Tiểu Tây chỉ có thể phân tán được chú ý của hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663158/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.