Khúc Tiểu Tây nhướng mày: "Thầy Túc à, anh còn rất lợi hại nhỉ?"  Túc Bạch bình tĩnh: "Làm nhiều việc, quen nhiều người." Nói xong cái này, anh còn bổ sung: "Có việc cứ tìm anh, không thu tiền của em đâu."  Nói xong, xoay người vào phòng.  Khúc Tiểu Tây: "……"  Anh có thể không thu tiền giúp, thật khó có được nha!!!  Chẳng qua, Khúc Tiểu Tây trong lòng cảm thấy những người Đỗ Tiểu Ngũ đó chắc cũng không có ác ý quá lớn.  Quả nhiên sau khi bọn cô cự tuyệt, những người này cũng không xuất hiện. Khúc Tiểu Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vì chuẩn bị lễ mừng năm mới, bọn cô lại mua một ít pháo, đèn lồng linh tinh. Chẳng qua mỗi lần ra cửa, lại nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.  Đúng vậy, không sai, cái đuôi nhỏ.  Cậu trai sau khi xuất viện lại về vị trí hay ngồi. Tuy nhiên chỉ cần đám Khúc Tiểu Tây đi ngang qua góc đường, hắn sẽ yên lặng đuổi theo. Nhóc ta cũng không nói gì, thậm chí không tới gần, chỉ cứ đi theo rất xa.  Nhóc ta đi theo một đường, chờ bọn cô về lại tới chỗ góc đường kia. Nhóc ta cứ thế dừng lại, cũng không tiếp tục đi theo lên nhà cô.  Khúc Tiểu Tây đối với hắn có chút bất đắc dĩ. Nếu là người lớn còn dễ nói, đằng này đứa nhỏ nhìn qua cũng chỉ mười mấy tuổi. Kỳ thật muốn nói dùng biện pháp ý chí sắt đá dĩ nhiên có nhưng lại không thể dùng với một đứa trẻ nhỉ?  Cũng may mấy ngày nay hàng tết nhà cô cũng chuẩn bị gần đủ, thời gian ra cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663152/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.