Đám người Phượng Khê đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Lối đi thông từ Nam Vực sang Bắc Vực vô cùng chật hẹp, chỉ đủ cho hai người cùng sánh bước.
Lúc này, hơn một trăm người nối đuôi nhau bước ra, phần lớn đều sở hữu tu vi Kim Đan, chỉ có số ít sở hữu tu vi Trúc Cơ.
Môi trường ở vùng giáp ranh khá bài xích người có tu vi cao, nên các tu sĩ Nguyên Anh và Hóa Thần sẽ không tùy tiện tiến vào đây.
Từ cách ăn mặc của đoàn người Nam Vực, có thể nhìn ra, chỉ có phần nhỏ trong số họ là tán tu, còn phần lớn là người của bốn gia tộc lớn.
Phượng Khê thầm nghĩ: may mà không đưa Cảnh Viêm đi cùng, nếu không đã chạm mặt người nhà Hoàng Phủ rồi.
Không phải nàng sợ người nhà Hoàng Phủ, mà vì hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất để chạm mặt.
Với lại, nàng hơi thắc mắc, vì sao người Nam Vực không trực tiếp tiến vào từ phía lãnh thổ của họ, mà phải đi đường vòng sang Bắc Vực bên này? Cẩn thận ngẫm nghĩ, nàng chợt hiểu ra.
Họ nhân cơ hội này, đến Bắc Vực để dò thám tình hình.
Cũng có thể là tới khoe khoang.
Khi nàng đang mải nghĩ ngợi, một người bên phía Nam Vực chợt cất tiếng: “Này, cái tên minh chủ Liên Minh Thanh Thủy gì đó kia ơi, sang đây, bọn ta có chuyện muốn hỏi.”
Bao Hữu Phúc thoáng run rẩy, chỉ hận không thể tìm một khe đất để chui xuống trốn.
Người Nam Vực vốn độc ác, gã mà qua đó, chỉ e không có đường về.
Thấy vậy, Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042633/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.