Thấy chiêu thức của Quân Văn, mũi ưng và những người Nam Vực khác đều thoáng kinh ngạc.
Bởi tu vi của Quân Văn mới chỉ đạt tới Trúc Cơ tầng một, còn mũi ưng đã đạt tới Trúc Cơ tầng năm.
Dù mũi ưng không đề phòng, thì cũng không nên bị một chiêu đánh gục như thế.
Mũi ưng chịu thiệt lớn, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, gã vừa đứng lên, đã hùng hổ xông tới tính sổ với Quân Văn.
Nếu là ngày thường, có lẽ Phượng Khê còn có thể đứng giảng lý lẽ cho gã nghe, đứng trên đỉnh cao đạo đức, dẫm bẹp đối phương ở dưới chân mình.
Nhưng, vẫn là câu cũ, tâm trạng nàng đang không tốt.
Nên nàng không có kiên nhẫn.
Vì vậy, nàng trực tiếp rút ra một xấp bùa nổ: “Không muốn c.h.ế.t thì cứ xông lên.”
Mũi ưng dừng lại.
Nếu Phượng Khê chỉ cầm một tấm bùa nổ thì chẳng có gì đáng sợ cả, nhưng nàng lại cầm cả xấp dày.
Đừng nói gã, đến cả tu sĩ Kim Đan cũng không dám cậy mạnh.
Phượng Khê nói với Quân Văn: “Ca ca, chúng ta đi thôi.”
Quân Văn gật đầu.
Phượng Khê đi trước, Quân Văn che chở phía sau, đề phòng đám người Nam Vực bất chợt đánh lén.
Trong tay hắn cũng cầm một xấp bùa nổ để ra oai.
Dẫu sao trong nhẫn trữ vật của hắn cũng có cả đống, không cần tiết kiệm.
Thấy thế, mũi ưng tức điên lên.
Lúc này, có người cất giọng ngoài cười trong không cười: “Ngụy Hằng, ngươi đúng là đồ vô dụng! Ấy thế mà lại bị hai tên phế vật Bắc Vực dọa sợ.”
Tên của mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042634/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.