Chương trước
Chương sau
EDIT: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

-----------

Nguyễn Miêu lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, lý trí cậu bảo không thể hãm hại Hạ Thương Dã, càng không thể hại toàn bộ nhà họ Hạ sụp đổ, bởi vì đối với cậu nhà họ Hạ không oán không thù. Nhưng cậu cũng tự hiểu mình không có tư cách khuyên Chu Duyên Cầm buông thù hận, hơn nữa cậu chỉ là tu hú chiếm tổ kẻ thay thế thân xác con trai người ta, nói như thế nào cũng thấy rất hổ thẹn với bà, rất nhiều lời càng không có cách nói ra.

Nhưng…… Nguyễn Miêu không muốn hại bất cứ một ai, Hạ Thương Dã đối xử với cậu cực kì tốt, cậu không thể bởi vì áy náy với Chu Duyên Cầm mà đi làm trái lương tâm hại anh, huống chi, đống chuyện bẩn thỉu này không phải do anh cả làm, tại sao lại phải đội nồi thay Lương Thụy chứ?

“Mẹ cứ giao văn kiện này cho con đi, con sẽ xử lý.” Nguyễn Miêu nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy đặt ở trong tay mình an toàn hơn, vì để Chu Duyên Cầm không quá xúc động, cậu chỉ có thể dùng kế hoãn binh: “Còn chuyện con dấu con thật sự làm không được, mẹ cũng biết anh cả…… Hạ Thương Dã rất cẩn thận, con không đến gần con dấu để trộm được.”

Thấy cậu không có phản bác lời mình, vẻ mặt Chu Duyên Cầm đẹp hơn nhiều, chỉ để tâm chuyện cậu đã đồng ý. Bây giờ bà mới chịu buông cánh tay Nguyễn Miêu ra, đột nhiên phát hiện mình đã báu con trai chảy máu, ngay lập tức bà hoảng loạn móc khăn  lau cho cậu: “Xin lỗi con, mẹ không cố ý.”

“Không sao ạ.” Nguyễn Miêu cúi đầu nhìn bà bận rộn, trong lúc vô tình phát hiện đỉnh đầu bà đã có không ít tóc bạc, chẳng qua do nhuộm đen nên nhìn không rõ lắm.

Tính sơ thì năm nay Chu Duyên Cầm chắc cũng vừa tròn 40, mẹ chỉ lớn hơn mình có mười mấy tuổi nhưng đỉnh đầu đã nhiều tóc bạc vậy rồi, mấy năm nay chắc bà vất vả lắm nhỉ?

Nhìn cánh tay gầy gò nhăn nheo của Chu Duyên Cầm đang ân cần lau vết thương cho mình, trong lòng cậu dâng lên nỗi chua xót, Nguyễn Miêu duỗi tay cầm tay bà nhỏ giọng nói: “Con thật sự không có đau gì đâu. Nhưng còn mẹ…… Mấy năm nay chắc hẳn đã phải tổn thương rất nhiều rồi, đúng không ạ?”

Nguyễn Miêu không biết làm sao để an ủi một người phụ nữ trải qua bao cực khổ sương gió, cậu cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, không thể mang lại cho bà bất cứ động lực nào, bà một lòng muốn báo thù nhưng cậu lại không muốn đồng hành cùng bà, thật sự rất ích kỷ.

Chu Duyên Cầm cúi đầu nhìn tay mình được Nguyễn Miêu nắm lấy, cảm nhận được ý định muốn an ủi của con trai trong tâm bà run rẩy không ngừng.

Mấy năm nay, bên ngoài nói gì bà đều biết. Có người nói bà ham phú quý vứt bỏ bạn trai nghèo khó, có người nói bà vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói, có người nói bà là con điếm đê tiện không đáng làm mẹ, có người nói bà ác độc tâm địa rắn rết…… Ngay cả mẹ ruột cũng chỉ thẳng mặt mắng bà sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo, không xứng gặp Miêu Miêu.

Lời đàm tiếu của thiên hạ bà đều nghe đến độ nhàm chán, dù sao bọn họ cũng chỉ nhìn được như vậy.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với bà, mấy năm nay bà đã tổn thương rất nhiều rồi.

Chu Duyên Cầm đang cố giả vờ mạnh mẽ, bỗng nhiên nghe được lời như vậy, mặc dù không phải lời mắng chửi thậm tệ từ con trai, toàn thân bà vẫn không nhịn được run run, nước mắt không cầm được mà rơi ra, bà chỉ chậm rãi cúi đầu không nói lời nào.

Nguyễn Miêu cũng chỉ mới 17 tuổi, vẫn là một thằng nhóc loi nhoi, trước kia cậu luôn sống ở trong chum mật, gần như chưa trải nghiệm nhiều sắc thái trên đời nhưng sau khi xuyên tới đây, nhìn thấy Giản Phồn Úc, nhìn thấy Chu Duyên Cầm, nhìn thấy Tang Vi cậu mới bừng tỉnh phát hiện, thì ra cuộc đời bốn bề là ải khổ vô biên, nếu không phải thì tại sao từng người đều khổ sở như vậy?

Cậu không biết phải đối mặt với Chu Duyên Cầm thế nào, càng không biết nên an ủi người phụ nữ đau khổ hơn nửa đời này ra sao, vì thế Nguyễn Miêu đành phải dang rộng hai tay nhẹ nhàng vòng lấy bà, muốn ôm một cái: “Con, con có một số việc không có cách nói cho mẹ, con xin lỗi. Nhưng con cam đoan với mẹ, tương lai nhất định sẽ đối xử với mẹ thật tốt, để mẹ tận hưởng tuổi già vui vẻ. Sau này mọi chuyện giao hết cho con có  được không? Con thay mẹ gánh tất cả. Mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi, con gái khóc cũng có sao đâu ạ.”

Cậu coi Chu Duyên Cầm như một cô gái, nhưng ai dám nói bà không phải con gái đâu? Dù đã 40, cô gái nào mà chẳng hy vọng mình được trân trọng như em bé cơ chứ?

Vì thế Chu Duyên Cầm thật sự bật khóc, đôi tay gầy gò gắt gao bắt lấy bả vai Nguyễn Miêu, vùi cả mặt mình vào hõm cổ cậu gào khóc, một chút dáng vẻ rụt rè uyển chuyển cũng mất sạch, cho dù khóc nhoè lớp trang điểm bà cũng không để bụng.

Bà khóc thương cho nửa đời không đáng giá của mình, tiếc nuối vì cuộc sống bị hủy hoại.

Trong mắt Nguyễn Miêu cũng có chút cay cay, cậu phát hiện Chu Duyên Cầm thật sự vô cùng gầy, dù bà chỉ dựa hờ vào lòng ngực thôi, cậu vẫn có thể cảm nhận được bà gầy trơ cả xương, có lẽ bà chỉ nặng 40kg.

Lương Thụy quả nhiên là tên khốn nạn, lão già xấu xa.

Chu Duyên Cầm dựa vai Nguyễn Miêu khóc thật lâu, bả vai của cậu rất non nớt còn thoang thoảng mùi sữa như trẻ con nhưng không hiểu sao lại khiến bà có thêm động lực sống tiếp, bên tai nghe giọng trẻ con của cậu nói về sau sẽ thay mình gánh vác, tim bà đau nhói muôn phần.

Gì mà sau này chứ, mẹ làm gì còn cái gọi là về sau đây.

Khóc xong một hồi, cảm xúc của Chu Duyên Cầm tốt lên rất nhiều, bà ngại ngùng buông Nguyễn Miêu ra, sau khi lau nước mắt bà mềm mại nói: “Con không được cười mẹ đâu đấy.”

“Không cười đâu ạ.” Nguyễn Miêu do dự chốc lát, giơ tay chỉ mặt mình cho bà xem: “Trang điểm chỗ này của mẹ bị nhoè rồi”

Chu Duyên Cầm cười khúc khích lấy gương trong túi xách ra soi, buồn cười một lúc lâu, đôi mắt sưng đỏ vẫn muốn cười: “Xấu thế không biết!”

Sau đó bà vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi ra ngoài, lo mình xấu xí trước mặt Nguyễn Miêu bà bắt đầu trang điểm lại từ đầu, Nguyễn Miêu ngồi ở một bên nhìn bà, cậu phát hiện Chu Duyên Cầm đánh nền dày là vì trên mặt bà xuất hiện rất nhiều đốm nâu ngã vàng, hơi ảnh hưởng đến nhan sắc.

“Sao lại có nhiều đốm như vậy ạ?” Cậu tò mò.

Chu Duyên Cầm đang đánh lớp nền thứ hai, nghe cậu nói bà cười trả lời: “Bởi vì mẹ già rồi, bà già nhà ai mà không có đốm trên mặt chứ?”

“Mẹ không già tí nào.” Nguyễn Miêu theo bản năng trả lời: “Mẹ mới 40 thôi, còn rất trẻ mà, nửa đời sau vẫn chưa tới đâu.”

Đây không phải vì an ủi Chu Duyên Cầm mà nói lung tung, mẹ cậu thường nói, phụ nữ qua 40 rồi mới xem như chính thức mở ra nửa đời khác, bởi vì cuối cùng đã đến lúc bọn họ sống không cần để ý ánh mắt người khác, những năm tháng sau này mới càng đáng giá.

Cậu còn nhớ rõ thời điểm mẹ nói những lời này vẻ mặt rất tự tin, cho nên khi thấy Chu Duyên Cầm rõ ràng còn trẻ lại nói mình đã già, cậu không tự chủ đáp lại một câu.

“Miệng xinh ngọt quá.” Chu Duyên Cầm cảm thán: “Mẹ được nghe con nói sớm thì tốt biết bao.”

Nguyễn Miêu trơ mắt nhìn Chu Duyên Cầm đắp hết tầng phấn này đến tầng phấn khác, cuối cùng đã che được những cái đốm, lại biến mặt mình thành bà phu nhân giả trân, cậu cảm thán nói: “Mẹ không trang điểm đẹp hơn.”

“Nói bừa, nào có ai mặt mộc đày đốm còn xinh đẹp?” Chu Duyên Cầm buông gương xuống giơ tay búng trán Nguyễn Miêu, giọng điệu cưng chiều nói:“Con còn nhỏ lắm, biết cái gì đâu?”

Hai người lúc này mới thật sự có cảm giác là mẹ con, sau khi Chu Duyên Cầm khóc một hồi trở nên khá dễ nói chuyện, tập văn kiện đã bị Nguyễn Miêu cất đi, ăn xong bà định đưa cậu về lớp học thêm.

Trước khi rời khỏi ghế lô, Chu Duyên Cầm quay đầu lại nhìn thoáng qua dĩa ốc sên nướng con trai chưa đụng đũa đến lần nào, trong mắt toàn là đau thương.

Nhưng bà nhìn một hồi lâu, cuối cùng lại cười: “Về thôi con.”

Bà cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa ghế lô lại.

Nàng cầm lấy áo khoác đi ra, nhẹ nhàng mà đóng lại ghế lô môn.

*

Buổi tối trở về Hạ Thương Dã lại không ở nhà, nghe Hạ Thương Lục nói anh có việc phải đi công tác, Nguyễn Miêu nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói hai câu đã trở về phòng ngủ rồi lén lút khóa trái cửa phòng.

Cậu lấy tập văn kiện đủ để toàn bộ nhà họ Hạ lung lây ra, nội tâm giãy giụa đấu tranh, đây là tâm huyết của Chu Duyên Cầm, là hy vọng báo thù rửa hận nhưng đây cũng là độc dược trí mạng khiến gia tộc họ Hạ thân bại danh liệt.

Cậu như là người qua đường đứng giữa cầu độc mộc không biết nên đi nơi nào, chạy đi đâu cũng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Nguyễn Miêu nắm văn kiện bình tĩnh tự hỏi thật lâu, cuối cùng đi vào trong phòng vệ sinh, sau đó cậu xé nát toàn bộ văn kiệm có thể làm cho Hạ Thương Dã sụp đổ, nhìn bọn nó bị vài lần xả nước thoát xuống cống.

Từ nhỏ cậu đã được dạy, làm người không thể phản bội thất tín, càng không thể sống trái lương tâm. Nếu có chuyện làm bạn do dự, cứ nghe theo trực giác mà làm, ít nhất bạn sẽ không hối hận.

Sau này cậu chắc chắn sẽ đi xin lỗi Chu Duyên Cầm, ở trong lòng Nguyễn Miêu mọi ngọn nguồn đều ở do Lương Thụy, có lẽ cậu sẽ tìm cách khác giúp bà báo thù nhưng không phải là cách này. Huống chi, cứ cho là nhà họ Hạ thật sự sụp đổ đi nữa cậu vẫn cảm thấy Chu Duyên Cầm chưa chắc đã vui vẻ, bởi vì đầu sỏ gây tội vẫn tự do tung tăng bên ngoài.

Hơn nữa…… cậu rất thích nhà họ Hạ hiện tại, thích Hạ Thương Lục, thích Hạ Thương Chi, cũng thích Hạ Thương Dã, xuất phát từ tình cảm, cậu hy vọng mọi người đều bình an hạnh phúc.

Nhất định có cách có thể khiến tất cả mọi người đều sống vui vẻ.

Nguyễn Miêu kiên định nghĩ, chỉ khi mình mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Ra khỏi phòng vệ sinh, Nguyễn Miêu đột nhiên nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, khỏi nghĩ cũng biết là Hạ Thương Lục. Cậu bất đắc dĩ đi qua mở cửa, quả nhiên thấy Hạ Thương Lục giơ tay đang chuẩn bị đập xuống ván gỗ.

“Làm gì?”

Hạ Thương Lục bất mãn giơ tay bẹo má cậu một cái: “Mày điếc à sao ở trong phòng mà không chịu nói gì thế hả? Tao gõ muốn bể cửa luôn rồi.”

“A đau.” Nguyễn Miêu chụp bay tay cậu, cánh tay lập tức lộ ra vết máu.

Vẻ mặt Hạ Thương Lục biến sắc, cậu ta lập tức bắt lấy cánh tay cậu kéo lại nhìn kỹ, khuôn mặt âm u hỏi: “Là thằng nào làm? Thứ chó má nào không có mắt dám bắt nạt mày?”

“Làm gì có ai đâu.” Nguyễn Miêu giải thích nói: “Do em không cẩn thận thôi.”

Hạ Thương Lục tức giận trừng cậu: “Mày nghĩ tao bị mù hả? Này rõ ràng là vết cào! Ai mà lại không cẩn thận tự cào mình thành như vậy!?”

“Đều là hiểu lầm” Thấy cậu ta thật sự nổi giận, Nguyễn Miêu vội biện cớ nói: “Không cẩn thận thật đó anh, không có ai bắt nạt em hết.”

Hạ Thương Lục một chữ cũng không tin, Miêu Miêu nhà mình vừa ngoan vừa ngọt vừa đáng yêu, em trai nhà ai có thể sánh bằng một phần em trai nhà mình đâu, hơn nữa hiện tại thằng nhỏ không còn chủ động gây chuyện nữa, chắc chắn là đã có thằng chó nào đó không có mắt nhân lúc mình không chú ý bắt nạt thằng nhỏ!

Chắc chắn lại là thằng chó Diệp Linh kia nữa rồi phải không?

Vì thế, Diệp Linh đang ở trong nhà chơi game không thể hiểu được tại sao đột nhiên lại nhận được tin nhắn hẹn đấm nhau của Hạ Thương Lục, đối phương còn gọi điện tới ồn ào muốn chặt tay gã báo thù cho em trai.

Diệp Linh: “???”

Chó dại này lại lên cơn gì nữa rồi?           

------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.