Chương trước
Chương sau
EDIT: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

-----------

Kì thi tới gần, trong lớp rất nhiều học sinh đã bắt đầu tụm ba tụm năm thảo luận về kì nghỉ đông, bởi vì phần lớn toàn là con nhà giàu cho nên đa số các học sinh đều có ý định ra nước ngoài du lịch, ngay cả Tịch Ấu cũng đã đặt trước vé máy bay chờ đến ngày nghỉ liền đi biển giải trí.

“Ông còn định học thêm tiếp á!???” Vẻ mặt Tịch Ấu khoa trương nhìn Nguyễn Miêu giống như quái vật: “Kì nghỉ không hưởng thụ còn định học, đừng nói là ông thật sự biến thành mọt sách rồi đấy nhé?”

Nguyễn Miêu đang đối chiếu điểm trắc nghiệm trên bài thi thử, có lẽ là bị giật mình vì Tịch Ấu to tiếng cậu nhíu mày nói: “Tôi có thể làm gì được bây giờ? Cơ bản kém như vậy đương nhiên phải lo tìm cách bắt kịp mọi người rồi, vừa hay lúc mọi người nghỉ đông tớ vẫn còn cơ hội.”

“Ngốc chết đi được.” Tịch Ấu trợn trắng mắt, nhân cơ hội vò loạn tóc Nguyễn Miêu: “Lần sau không cho cắt kiểu tóc như vậy nữa, khó coi muốn chết, nói trước rồi đấy. Đi chơi xong anh đây sẽ mang quà về cho cưng.”

Nguyễn Miêu cắn cán bút, hai mắt tỏa sáng long lanh tò mò hỏi cậu ta: “Quà gì thế?”

“Cưng muốn mua gì?” Tịch Ấu vô cùng hào phóng: “Chỉ cần không phải thứ lớn lao, cưng muốn gì anh chiều tất!”

Nguyễn Miêu nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lòng tràn đầy chờ mong hỏi: “Vậy…… cậu mang vỏ sò về cho tớ được không? Tớ nghe nói bờ biển có rất nhiều vỏ sò đẹp, đủ mọi màu sắc tất cả tớ đều muốn hết.”

Tịch Ấu buồn bực sờ mũi: “Sao lại muốn vỏ sò làm gì? Mua nước hoa châu báu không thơm hơn sao?”

“Không thơm xíu nào.” Nguyễn Miêu nói thầm: “Từ nhỏ đến lớn tớ còn chưa được đi biển chơi, trước kia luôn nghe mọi người nói đi biển chơi đào vỏ sò rồi bắt cua, tớ cũng muốn.”

Nguyễn Miêu nhớ tới chuyện này trong lòng tiếc nuối không nguôi, trước khi chết cậu quả thật chưa từng đi biển với gia đình, chắc sau này cũng chỉ có thể ở đi cùng nhau ở trong mơ thôi.

Lỗ tai Tịch Ấu giật giật, cậu ta nhấp môi suy nghĩ trong chốc lát ghét bỏ nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng tìm thử xem sao.”

“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Miêu vui vẻ:“Sau này tớ sẽ mời cậu một bữa.”

Tịch Ấu hừ nhẹ một tiếng, không sao cả xua xua tay nói: “Thôi dẹp, tên nhóc keo kiệt nhà ông có thể mời tôi ăn được cái gì ngon chứ, tôi không muốn phải ra vỉa hè ngồi ăn cơm thịt bò đâu.”

Sau khi kéo gần quan hệ với Giản Phồn Úc, Nguyễn Miêu ỷ cả hai cũng coi như là có giao lưu tình cảm sau vài bữa cơm, vì thế cậu góp đủ dũng khí tìm hắn mượn sổ tay ôn thi, bề ngoài nhìn bình tĩnh vậy thôi chứ thật ra trong lòng đã sớm loạn một nùi.

Cũng không phải ai cũng sảng khoái giống Phương Tri, có khi nào Giản Phồn Úc nghĩ mình là người sống vì lợi ích không nhỉ, lỡ cậu ta cảm thấy mình tiếp cận cậu ta là vì dòm ngó sổ tay ôn thi thì phải làm sao?

Kết quả không ngờ Giản Phồn Úc rất lưu loát đưa cậu mượn sổ tay ôn thi, còn dịu dàng nói: “Nếu cậu muốn nữa, lúc nào tới tìm tôi cũng được .”

“Thật sao?” Nguyễn Miêu cười đến mức mắt cong thành trăng non, cố gắng kiềm chế để mặt mình không lộ ra biểu cảm biến thái, tuy nói là đã bưng được đùi vàng nhưng mà phải bưng cho cẩn thận, không thể dọa người ta chạy mất.

“Ừm.” Giản Phồn Úc ôm ngực dựa tường gật đầu: “Có phương thức liên hệ của nhau rồi, không rõ gì cứ hỏi tự nhiên.”

Nguyễn Miêu cảm kích ôm sổ tay như cọng cỏ cứu mạng, suy nghĩ hỏi: “Sắp được nghỉ rồi, cậu có ý định đi đâu chơi không?”

“Không có.” Giản Phồn Úc lắc đầu, hắn ngắm nhìn khu dạy học, không biết nhớ tới cái gì vẻ mặt hơi cau có: “Tôi chẳng đi đâu chơi cả.”

Nhận thấy được tâm trạng hắn không vui, Nguyễn Miêu cũng tiếp tục chủ đề này: “Ồ, tôi sẽ chép thật nhanh sau đó trả lại cho cậu.”

Giản Phồn Úc không nói không rằng bỗng nhiên xoay người trở về lớp, Nguyễn Miêu đứng ở hành lang thấy hắn cứ như vậy rời đi kinh ngạc đứng đờ ra trong chốc lát, chẳng lẽ mình đã nói gì làm người ta không vui sao?

Cậu nghĩ trăm lần cũng không ra, ôm sổ tay nghĩ hay là mình đi về trước sau này lại nói cảm ơn sau, chứ đứng đây xấu hổ quá đi mất.

Khi vừa muốn rời đi Giản Phồn Úc từ trong lớp ra tới, trong tay còn cầm một quyển sách hóa học.

“Tôi vừa mới tổng hợp những kiến thức quan trọng trong này, cậu về xem qua đi, thi cuối kì biết đâu sẽ có chỗ dùng đến.”

Nguyễn Miêu ngơ ngác bỗng nhiên nhớ ra, Giản Phồn Úc đây là đã nhìn thấu ý định của mình rồi sao, nghe đồn xưa nay cậu ta tổng kết kiến thức ôn thi rất chuẩn, hơn nữa lại còn sống lại một đời, đây…… Chẳng phải là cậu ta đang giúp mình gian lận đó chứ?

“Không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ là tóm gọn phạm vi cho cậu, nếu cậu không cố gắng có cho cũng uổng phí thôi.” Giản Phồn Úc nhìn ra hắn trong lòng rối rắm, thong thả ung dung mà nói: “Không tính là gian lận.”

Nguyễn Miêu vô cùng cảm động, mình chưa từng làm gì cao cả cho Giản Phồn Úc nhưng cậu ta lại suy nghĩ cho mình như vậy, quả nhiên là nhân vật chính, tấm lòng quá rộng rãi rồi.

“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Miêu nhỏ giọng nói lời cảm ơn sau đó giơ tay nhận sách hóa học, cậu hận không thể báo ân Giản Phồn Úc ngay tại chỗ.

Thấy cậu vui vẻ, tâm trạng của Giản Phồn Úc cũng vui theo, hắn duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Nguyễn Miêu, sau đó nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Trở lại lớp mình, Nguyễn Miêu vẫn còn đắm chìm trong sự háo hức vì được học sinh ưu tú tổng hợp kiến thức ôn thi cho, Phương Tri vẻ mặt hâm mộ chống cằm: “Nghe nói bạn Giản chẳng thân với ai, nhưng cậu ấy lại đồng ý cho cậu mượn sổ tay ôn thi, chắc cậu ấy thích cậu lắm đó.”

“Thích?” Nguyễn Miêu bật cười: “Sao lại là thích, rõ ràng là bạn Giản tâm địa lương thiện nhiệt tình giúp đỡ con người!”

Phương Tri: “……”

Cả hai đang nói cùng một người hả?

Có thứ để ôn thi, cuối cùng Nguyễn Miêu cũng có thể đuổi kịp chương trình học, mỗi ngày cậu đều rong chơi trong đại dương tri thức, giống như một bé cá hoạt bát.

Nhưng mà tung tăng chưa được bao lâu, đột nhiên có người đánh vỡ tiến độ của cậu, một hai phải kéo sóng gió đến cuộc sống tĩnh lặng của cậu.

Lại lần nữa nhận được cuộc gọi từ Chu Duyên Cầm, nội tâm Nguyễn Miêu từ chối, vì cậu cảm thấy chắc chắn bà lại muốn kêu cậu làm gì đó rồi, nhưng người phụ nữ bên kia điện thoại vẫn luôn nhẹ giọng từ tốn xin cậu đến gặp bà, là một kẻ chiếm xác con nhà người ta Nguyễn Miêu không có biện pháp nhẫn tâm từ chối.

Vì thế cậu đành phải đồng ý gặp mặt, địa điểm vẫn là nhà hàng lần trước.

Nguyễn Miêu một đường lên thẳng lầu Chu Duyên Cầm đặt ghế lô, sau khi gõ cửa cậu lập tức nghe được giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra mới dám đẩy cửa mà vào, quả nhiên bên trong đã có người ngồi chờ sẵn.

Hôm nay Chu Duyên Cầm mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, bên trên thêu đóa thược dược rất lớn, tóc búi gọn sau đầu, còn cắm một cây trăm bạch ngọc cổ xưa, nhìn qua rất giống phu nhân thời dân quốc. Chỉ là mặt bà đánh nền khá dày, làm mất đi nét đẹp tự nhiên, nhìn sao cũng thấy rất giả trân.

“Miêu Miêu, mau ngồi xuống uống trà.” Thấy cậu đến Chu Duyên Cầm nhiệt tình tiếp đón, bà giơ tay rót cho Nguyễn Miêu ly hồng trà: “Bên ngoài lạnh lắm phải không con?”

Nguyễn Miêu nghe lời theo bà ngồi xuống, trước nay cậu không thích uống hồng trà nên chỉ nhấp một ngụm rồi buông tách xuống, đánh giá cảnh vật trong ghế lô chốc lát cậu mới hỏi nói: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”

Chu Duyên Cầm nhấp môi cười, nửa thật nửa giả oán giận nói: “Đứa nhỏ này thật là, không có việc gì thì mẹ không được tìm con sao?”

“Dạ không phải đâu.” Nguyễn Miêu thành thật trả lời: “Do con sắp thi cuối học kỳ nên muốn tranh thủ chút thời gian thôi ạ.”

Mắt Chu Duyên Cầm hơi tối lại, nhưng sau đó bà lại nở nụ cười, giơ tay yêu thương áp lên má Nguyễn Miêu niết một cái, móng tay đỏ trông rất sáng mắt: “Con thật đúng là, bộ con định phí công sức trên đống vô dụng đó mãi sao?”

Nguyễn Miêu không dám tự ý hất bay tay bà, đành phải ngoan ngoãn để bà niết má, cậu nhỏ giọng phản bác nói: “Sao đọc sách lại vô dụng được? Con từng nói, tương lai sẽ tìm một công việc đàng hoàng kiếm tiền nuôi mẹ, mẹ quên rồi ạ.”

Chu Duyên Cầm cười càng vui vẻ, nếp nhăn khóe mắt đều lén lút xuất hiện: “Mẹ cũng không dám để con nuôi, con đó, nuôi mẹ không nổi đâu.”

Lần gặp mặt này “Hai mẹ con”  bình thản hơn nhiều, cảm xúc của Chu Duyên Cầm không còn thất thường nữa, dường như bà thật sự chỉ muốn gọi Nguyễn Miêu ra để gặp mặt:“Mẹ đã gọi sẵn món ốc sên nướng con thích ăn nhất, lát nữa phải ăn nhiều chút nhé.”

Toàn thân Nguyễn Miêu cứng đờ, là một đứa yêu ẩm thực cậu rất thích ăn nhưng không phải gì cũng bỏ vào miệng được. Ví dụ như món ốc sên nướng này, nghĩ thôi đã thấy sợ, cậu có cảm giác ăn một miếng sẽ phải nằm ngủ dưới 3 tất đất mất.

“Con……” Nguyễn Miêu há mồm muốn từ chối, lại nghĩ không ra cái cớ nào phù hợp: “Giờ con vẫn chưa đói, chờ chút đi ạ."

Chu Duyên Cầm cũng buông tay muốn rung chuông xuống, bà cầm một bọc giấy trên sô pha móc ra một phần văn kiện đặt lên bàn trà, trong mắt toàn là vẻ háo hức: “Mẹ cho con xem đồ tốt.”

Nguyễn Miêu cẩn thận nhận lấy mở ra nhìn, dù cho cậu chỉ là một học sinh cấp 3 không hiểu về thương trường cũng biết độ đáng sợ của văn kiện này.

Trên mặt giấy ghi lại các loại bằng chứng Hạ thị trốn thuế, cấu kết với mafia, mua chuộc quan chức, thậm chí vì muốn trúng thầu mà hủy đi chứng nhận quyền sở hữu đất của người dân, mỗi một tin đều làm người xem phải ngạc nhiên há hốc mồm.

“Đây là……” Cậu ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn Chu Duyên Cầm.

Chu Duyên Cầm nhoẻn miệng cười: “Đây là chuyện tốt mấy năm nay lão cha súc sinh của con đã làm, tùy tiện tung một tin ra cũng đủ khiến nhà bọn chúng thân bại danh liệt, cho dù Hạ Thương Dã không tham dự vào nhưng nó cũng không giữ được gia tộc họ Hạ to như vậy!”

“Từ đâu mà mẹ lấy được thứ này?” Nguyễn Miêu không thể tin tưởng: “Thứ này là chuyện cơ mật mà không phải sao?”

Chu Duyên Cầm giơ tay thưởng thức móng tay, bà cười tủm tỉm nói: “Có thể nắm được những vật này, đương nhiên là tự mẹ có thủ đoạn riêng.”

Cầm văn kiện trên tay Nguyễn Miêu chỉ cảm thấy đây là một quả bom, tim cậu đập loạn toàn thân lạnh buốt: “Mẹ muốn làm gì?”

“Mẹ muốn con đi trộm con dấu cá nhân của Hạ Thương Dã.” Chu Duyên Cầm từng câu từng chữ mà nói: “Sau đó giao văn kiện này cho Cục Công Thương.”

Nguyễn Miêu nắm văn kiện chỉ cảm thấy tay mình bị phỏng, cậu theo bản năng lắc đầu từ chối: “Con không thể làm như vậy.”

“Những chuyện này không liên quan đến Hạ Thương Dã, anh ấy không nên vì những việc này mà phải gánh tội xấu trên lưng, hơn nữa tại sao mẹ lại muốn con trộm con dấu của anh ấy?”

Chu Duyên Cầm khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên là vì để tạo tội danh cho nó, khiến nó phải ngồi tù. Nó vô tù rồi, ai mà gánh được nhà họ Hạ nữa đây.”

Trong khoảnh khắc ấy Nguyễn Miêu cảm thấy Chu Duyên Cầm điên rồi: “Tổn thương mấy năm nay mẹ phải chịu con có thể hiểu nhưng Hạ Thương Dã và em của anh ấy đâu có làm gì sai chứ! Nhà họ Hạ cũng không có làm sai gì, mẹ đừng xúc động như vậy nữa mà.”

“Bọn chúng không sai sao?” Chu Duyên Cầm hung tợn bắt lấy cánh tay Nguyễn Miêu, bộ mặt dữ tợn quát: “Có trách thì trách chúng là người gia tộc họ Hạ, chỉ cần là người nhà họ Hạ, tất cả đều là kẻ thù của chúng ta! Tại sao con lại thông cảm cho bọn nó!?”

Cánh tay của Nguyễn Miêu bị móng tay của bà báu chặt rách vài đường, trên miệng vết xước còn ứa động cả máu nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.

Tại sao trên trời này lại có chuyện vô lí như vậy chứ?           

-------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.