Giản Phồn Úc cũng coi như còn có lương tâm, hắn không lôi kéo Nguyễn Miêu ở bên ngoài đi dạo quá lâu, lại vừa lúc tới thời gian ăn cơm hắn thuận tay dẫn Nguyễn Miêu đi chung, lần đầu tiên Nguyễn Miêu ngồi trên xe nhà Giản Phồn Úc.
Cậu không hiểu lắm về mấy hãng xe nhưng vẫn có thể nhìn ra được dòng chữ trên logo đại biểu chiếc này mắc hơn nhà họ Hạ. Quả nhiên hệt như sách viết, nhà họ Giản mới là gia tộc giàu có bậc nhất, nhà họ Hạ nói chung vẫn kém chút đỉnh.
“Đang nghĩ cái gì đó?” Cho dù đã ngồi vào trong xe Giản Phồn Úc cũng không có ý định tháo găng tay ra trả, thấy Nguyễn Miêu ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên hắn lập tức hỏi một câu: “Chỗ nào không thoải mái sao?”
Nguyễn Miêu vội lắc đầu, cậu ngại ngùng giơ tay cào cào mặt đáp: “Không phải, chỉ là tôi thấy xe nhà cậu hình như rất xịn.”
“Vậy cậu thích không?” Giản Phồn Úc lại hỏi.
“Tôi còn chẳng hiểu gì về xe nữa là chứ đừng nói tới thích.” Nguyễn Miêu cười nói: “Nhưng mà ngồi trên đây thoải mái lắm.”
Giản Phồn Úc khẽ cười rồi cúi đầu nhìn WeChat của mình, hắn đổi ghi chú tên tài khoản của Nguyễn Miêu thành “Thỏ con” sau đó mới chậm rì rì cất điện thoại, tâm trạng cũng khá hơn vừa nãy nhiều.
Xét thấy Giản Phồn Úc luôn là người mời mình, Nguyễn Miêu cảm thấy ít ra mình cũng nên mời lại, vì thế cậu nhờ tài xế dừng xe ở trước một tiệm lẩu, quay đầu háo hức nhìn Giản Phồn Úc: “ Ăn lẩu không? Tớ mời!”
Giản Phồn Úc chưa bao giờ đi ăn lẩu, so với đồ nóng hắn thích mấy món nguội như sushi hơn nhưng Nguyễn Miêu đã mong đợi nhìn mình như vậy, hắn không kịp do dự đã đồng ý. Nguyễn Miêu vô cùng hào hứng dẫn hắn vào tiệm lẩu, một bên nói không dứt: “Mùa đông ăn lẩu là tuyệt vời nhất, vừa ấm bụng vừa no nê, hơn nữa giá cả tiệm này cũng vừa giá thị trường, nguyên liệu còn rất tươi sống nữa.”
“Cậu rất thường tới đây sao?” Giản Phồn Úc tò mò hỏi.
Nguyễn Miêu đi theo nhân viên phục vụ vào một căn phòng cổ kính yên ắng, cậu đoán Giản Phồn Úc chắc chắn không thích ăn bên ngoài đại sảnh cho nên đã đặt một ghế lô tương đối kín đáo, nghe Giản Phồn Úc hỏi chuyện cậu thuận miệng trả lời: “Cũng không thường xuyên mấy, chỉ là hai ngày trước có tới ăn một lần rồi, tôi nghiện lẩu lắm!”
Sau khi hai người ngồi xuống, Nguyễn Miêu cầm thực đơn ân cần đưa cho Giản Phồn Úc, cậu nhiệt tình nói: "Cậu chọn đi, hôm nay tôi mời không cần khách khí.”
Giản Phồn Úc cầm thực đơn lật qua lật lại, cuối cùng vẫn đẩy cho Nguyễn Miêu: “Hay cậu chọn món đi, tôi không biết món nào ngon.”
Nguyễn Miêu trông hắn có lẽ thật sự chưa từng ăn lẩu, sợ hắn không ăn được cay nên cậu cẩn thận chọn nồi uyên ương, sau đó chọn những nguyên liệu cậu cảm thấy ngon, gì mà thịt dê cuốn tía tô, lòng bò, đậu hủ non mỗi thứ một phần còn thêm hai lon Coca cola, chọn xong cậu mỹ mãn chờ lên món.
“Lẩu quán họ nấu thật sự rất ngon luôn, cậu thử một lần sẽ biết.” Nguyễn Miêu tiếp tục kể những tiện ích cho hắn: “Lần trước tôi dẫn Hạ Thương Lục tới đây anh ấy cũng thích nơi này lắm, hai chúng tôi ăn một chầu chỉ có hơn hai trăm thôi.”
Giản Phồn Úc uống trà lúa mạch nghe cậu lải nhải, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào Nguyễn Miêu đã không còn sợ hắn như trước nữa nhưng nhìn cách cậu trò chuyện nhiệt tình thế kia Giản Phồn Úc vẫn có thể nhận ra Nguyễn Miêu đang che giấu vẻ căng thẳng của mình.
Trông cậu ta thân thiện vậy thôi, chắc ở trong lòng cậu ta có lẽ mình còn chẳng bằng một người xa lạ nhỉ.
Quán lên món khá nhanh, sau khi cửa ghế lô bị đẩy ra rất nhiều nữ phục vụ xinh đẹp bưng nồi và dĩa đồ ăn vào, Nguyễn Miêu tách đôi đũa dùng một lần ra đưa cho Giản Phồn Úc, sau đó lại chế nước ấm vào chén đĩa ly nước của mình và hắn trán sơ qua, tỉ mỉ nghiêm túc vô cùng, thời điểm cậu im lặng không nói lời nào cực kì ra dáng thiếu niên tuấn tú đáng tin cậy.
Giản Phồn Úc một tay chống đầu lặng lẽ đánh giá cậu, lúc trước tâm trí Nguyễn Miêu toàn là tính kế, gầy như nhành liễu phất phơ bên bờ sông, đi trên đường không may bị gió thổi trúng là ngã bệnh, khó trách Nhan Dương lại xót cậu.
Mà hiện tại Nguyễn Miêu mập mạp hơn trước rất nhiều, hai má bánh bao núng nính như trẻ con, làn da cũng bởi vì có thịt mà càng thêm bóng loáng như bôi collagen khiến người khác hâm mộ không thôi, có lẽ là do gần đây ăn ngon tâm trạng không tồi, thể xác châu tròn ngọc sáng không khác gì búp bê trắng sứ, ai nhìn cũng thấy thích.
Nhưng nếu lại tròn thêm tí nữa thì tốt rồi, Giản Phồn Úc nhịn không được nghĩ, như vậy sẽ càng giống một bé thỏ con hơn.
Ở dối diện Nguyễn Miêu không hề hay biết gì về suy nghĩ của Giản Phồn Úc, đầu óc cậu đều là tôm tươi tôm tươi dê béo dê béo, lòng bò lòng bò đậu hủ non đậu hủ non, trên mặt là biểu cảm chảy dãi ngốc nghếch hết thuốc chữa.
Đầu tiên cậu gấp một miếng bao tử bỏ vào trong nồi, thái độ cung kính đến mức không khác gì chuyên gia thử nghiệm thuốc hóa học ở phòng thí nghiệm, sau đó trong lòng thầm đếm bảy giây rồi gấp gáp vớt miếng lòng ra, miếng đầu tiên cậu lập tức bỏ vào chén Giản Phồn Úc nói: “Cậu ăn thử đi, không ngon tôi bẻ đầu mình xuống cho cậu!”
Giản Phồn Úc buồn cười nói: “Tôi lấy đầu cậu làm cái gì?” Hắn cầm một chiếc đũa lên, nhìn miếng lòng màu đen trong chén, sau một lúc lâu vẫn không há miệng được, thứ này trông như có thể gây chết người, hắn chưa bao giờ ăn nội tạng động vật nên giờ trong đầu đang tranh đấu tâm lý rất dữ dội.
"Sao cậu không ăn đi?” Nguyễn Miêu mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn: “Hay là cậu không thích?”
Giản Phồn Úc ngẩng đầu lên, có chút không đành lòng cô phụ tấm lòng của cậu, hắn nhấp môi cười, sau đó cầm chiếc đũa xiên miếng lòng đen tuyền bỏ vô trong miệng, Nguyễn Miêu đẩy chén tương vừng đến trước mặt hắn nhắc nhở nói: “Chấm tương ăn sẽ ngon hơn á.”
Vì thế Giản Phồn Úc làm theo.
Nói thế nào nhỉ…… Mùi khá thơm, vị cũng không kinh khủng như tưởng tượng, nếu bỏ qua chuyện nó là nội tạng động vật thì hình như cũng không phải không thể chấp nhận.
Giản Phồn Úc chậm rãi nhai miếng lòng trong miệng xong nuốt xuống, sau đó hắn uống một ngụm trà lúa mạch mới gật đầu nói: “Không tồi.”
Nghe hắn nêu cảm nhận cơ mặt Nguyễn Miêu mới dám thả lỏng giãn ra, cậu vui vẻ cho các nguyên liệu khác vào nồi đảo lên nói: “Nãy giờ tôi cứ lo mãi là cậu không thích lẩu cơ.”
“Tại sao?” Giản Phồn Úc nhìn chăm chú cậu: “Sao lại nghĩ tôi sẽ không thích?”
Sau khi thả lỏng Nguyễn Miêu nói chuyện cũng thong thả hơn, cậu nhìn chằm chằm nước lẩu đỏ hỏn sôi hầm hập trong nồi đáp: “Bởi vì trông cậu không giống dân thường chứ sao, có đôi khi tôi cảm thấy cậu không giống con người lắm, mà giống thần tiên không dính khói bụi trần gian này hơn.”
“Cậu cảm thấy như vậy sao?” Giản Phồn Úc cười rộ lên, trong mắt có chút độ ấm: “Thế tại sao cậu còn muốn dẫn tôi đi ăn lẩu?”
Nguyễn Miêu chỉ lo nghĩ đồ ăn không cần trụng lâu nên khi nghe hắn hỏi cậu thuận miệng trả lời: “Đương nhiên là vì muốn để cậu dính chút không khí rộn ràng pháo hoa của trần gian này đó, làm thần tiên mãi cũng biết mệt mà.”
Giản Phồn Úc sửng sốt.
‘ Úc của tớ nên cao quý quạnh quẽ giống như thần tiên mới hợp. ’
Nhan Dương từng nói với mình như vậy, cậu ta khoái cái loại khí chất này trên người mình nhất, mãi mãi ở trên ngọn tháp cao không cần phải ra ngoài nhân gian, mãi mãi làm một thần tiên không mong cầu không tham vọng, mãi mãi không thể nhúng chàm. Nhưng Nguyễn Miêu lại nói, mình nên nếm thử pháo hoa nhân gian, bởi vì làm thần tiên cũng biết mệt.
Canh thấy thời gian đồ ăn đã chín, Nguyễn Miêu múc topping cùng nước lèo nhẹ nhàng đổ vào chén của Giản Phồn Úc, sau đó mới bắt đầu chia cho mình, chủ động tự giác chăm sóc cho Giản Phồn Úc, bởi vì cậu thấy Giản Phồn Úc chưa từng ăn lẩu nên mới nhận trách nhiệm quan tâm hắn một chút, đây là điều mà gia đình cậu đã dạy, sự quan tâm ân cần khắc vào trong xương tủy.
Giản Phồn Úc trầm mặc học Nguyễn Miêu cầm đũa gấp đồ ăn chấm nước tương rồi thưởng thức, cảm nhận được mùi vừng trong miệng, đột nhiên hắn cảm thấy thế giới của mình sống trước giờ giống nhau.
Thì ra vị pháo hoa là như thế này.
“Muốn uống thử Nước Thánh Khiến Ta Vui Vẻ không?” Nguyễn Miêu thấy hắn đã ăn được lẩu, nghĩ hắn uống Coca cũng sẽ không phải chuyện gì to tát: “Ăn lẩu rồi uống cái này cũng không tồi, Hạ Thương Lục tới đây thích gọi Coca uống nhất á.”
Giản Phồn Úc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu: “Sao lúc nào cậu cũng lẩm bẩm Hạ Thương Lục mãi thế?”
Nguyễn Miêu nhai dê béo suy nghĩ một hồi lâu, cậu cũng mới phát hiện vấn đề này: “Ừ nhờ…… chắc là vì người coi như gần gũi với tôi cũng không nhiều nên chỉ nhắc tên mỗi anh hai. Phương Tri cũng đáng yêu lắm nhưng mà cậu ấy không rành về ẩm thực, Tịch Ấu thì thôi khỏi phải nhắc, miệng lúc nào cũng nói mấy lời không đứng đắn. So ra thì, tuy Hạ Thương Lục chuyên bắt nạt tôi nhưng tôi lại thân với anh ấy nhất, có lẽ đây là nghiệt duyên nhỉ.”
Nguyễn Miêu thở ngắn than dài.
Giản Phồn Úc cười cười cúi đầu tiếp tục ăn. Hắn ăn không nhiều nên chỉ ăn một lát đã buông đũa, còn Nguyễn Miêu vẫn đang điên cuồng vớt đồ ăn, thấy cậu hai má phình phình không ngừng nhai nuốt, Giản Phồn Úc chỉ ngồi im ngắm nhìn cậu.
Nguyễn Miêu ăn nhiều nhưng dáng vẻ cậu ăn rất ngon mắt. Ngậm một miếng nhai thật kĩ mới nuốt xuống, hơn nữa khi ăn mắt chỉ chuyên chú vào đồ ăn, sẽ không vừa ăn vừa nói, chờ nuốt hẳn hoi mới ngửa đầu uống nước. Mỗi động tác vừa nhẹ nhàng vừa từ tốn nho nhã, sẽ không để nước lèo bắn vung vãi khắp nơi, tạp dề trên ngực một chút vết bẩn cũng không có.
Ngắm Nguyễn Miêu ăn rất thoải mái, nhìn thôi đã thấy đói bụng lây, nếu cậu quay vlog review đồ ăn nói không chừng rất có tiền đồ.
“Sao cậu không ăn nữa đi?” Vừa ngẩng đầu Nguyễn Miêu phát hiện Giản Phồn Úc đã buông đũa, hai mắt đang ung dung nhìn mình ăn cậu lập tức hỏi: “Đừng nói là cậu no rồi đấy nhé?”
Giản Phồn Úc gật đầu: “Ừm, no rồi.”
Nguyễn Miêu lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin: “Cậu to con như vậy mà ăn có tí xíu thế kia thôi á?”
“Người cao chứ đâu có phải yếu tố quyết định lượng tiêu thụ đồ ăn đâu.” Giản Phồn Úc ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Nguyễn Miêu: “Với lại mỗi người có hướng phát triển khác nhau mà, có người nào đó khá dễ phát triển.”
Nguyễn Miêu: “……”
Đột nhiên mình có cảm giác bị mạo phạm
Nguyễn Miêu cảm thấy những người này đều quá đáng ghét, Hạ Thương Dã và Hạ Thương Lục cũng nói y hệt, đều nói cậu ăn nhiều mà đồ ăn toàn tập trung hết vào bụng nhỏ và khuôn mặt, vậy thì cũng thôi đi cậu không thèm chấp, các dì phụ trách giặc quần áo cho cậu đều nói hai năm nay cậu chẳng cao thêm chút nào, chắc chắn là thân thể này lúc trước ăn uống quá điều độ nên dậy thì mới chậm như vậy.
Mà thôi không sao cả, cậu cảm thấy thời gian còn dài, chờ qua kì thi rồi cậu sẽ tìm cách bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể này, nói không chừng vẫn còn hy vọng.
Hai người cơm nước xong đã là buổi chiều, Nguyễn Miêu bị Hạ Thương Lục gọi điện hối về nhà, Giản Phồn Úc không nói thêm gì chở cậu trả về, sau khi xuống xe cậu lễ phép cảm ơn tài xế, rồi phất tay chào tạm biệt Giản Phồn Úc.
Giản Phồn Úc hạ cửa sổ xe gật đầu, nhìn Nguyễn Miêu vui vẻ chạy xa trong mắt có chút ý tưởng lướt qua.
Trên tay hắn vẫn là đôi găng tay không hợp với khí chất kia, hắn cũng không có ý định trả lại cho chủ nhân của nó.
Còn Nguyễn Miêu về tới nhà quả nhiên lại bị Hạ Thương Lục mắng một trận, nói cậu đang êm đẹp lại không về ăn cơm, Nguyễn Miêu tai trái nghe lọt ra tai phải, ngồi ở trên sô pha hồi lâu mới nhớ tới mình chưa lấy lại găng tay.
Hay là nhắn tin đòi Giản Phồn Úc ta? Nguyễn Miêu có hơi đau lòng, dù sao thì cậu phải tiêu 15 tệ mới rước được ẻm về tay đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]