EDIT: NAI HỒNG TÀ RĂM (Đã beta)-----------Sau khi xử lý xong văn kiện kia Nguyễn Miêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng cậu văn kiện không khác gì □□ cả.
Mấy ngày kế tiếp cậu tạm thời gác chuyện này sang một bên chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, mỗi đêm cậu đều phải thức đến rạng sáng mới ngủ, cũng vì quá liều mạng nên dẫn tới hậu quả suy giảm sức khỏe.
Tuy nhiên cậu lại không muốn dành thời gian nghỉ ngơi, dù sao thì bản thân đã mạnh miệng hứa với Hạ Thương Dã, nếu không làm được sợ là sẽ khiến anh thất vọng. Có lẽ là bởi vì từ lúc cậu xuyên vào thế giới này tới nay Hạ Thương Dã vẫn luôn duy trì thái độ khách quan với cậu, cho nên Nguyễn Miêu mới cố chấp kiên quyết như vậy, rất để tâm cái nhìn của anh về mình.
Hai ngày không ngủ dưới xuất hiện quầng thâm đen sì đến độ một kẻ thần kinh thô như Hạ Thương Lục cũng phát hiện ra, cậu ta bất mãn chất vấn: “Mỗi đêm mày làm cái gì thế hả?”
“Học bài ạ.” Nguyễn Miêu suy yếu nói không ra hơi trả lời: “Ngày mai là thi rồi.”
Hạ Thương Lục không tán đồng nhíu mày, giơ tay sờ trán cậu đo nhiệt độ, tuy không bị sốt nhưng nhiệt độ của Nguyễn Miêu có hơi thấp: “Đêm nay mày ngủ sớm đi cho tao đấy, dăm ba cái bài thi việc gì mà phải hốt?”
Nguyễn Miêu kiên quyết lắc đầu phủ định nói: “Thi cuối kỳ sao có thể lơ là được ạ? Em đã kém hơn các bạn khác rồi giờ không cố gắng, lấy cái gì để chứng minh năng lực đây?”
“Sao phải chứng minh?” Hạ Thương Lục cực kỳ không hiểu, cậu ta hiếm khi nghiêm túc nhìn Nguyễn Miêu một lần, chỉ cảm thấy cậu rất nhạy cảm: “Bộ mày thi điểm thấp thì bị ai chửi mắng hay gì à? Người khác nhìn mày ra sao quan trọng lắm hả?”
Hạ Thương Chi bưng ly cho cậu ly nước ấm đặt trên bàn trà, lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện: “Anh hai nói đúng đó.”
Cả tuần tập trung ôn thi liên tục hiện giờ Nguyễn Miêu đang hơi đau đầu, nghe hai người nói cậu bất đắc dĩ thở dài: “Ai kêu em là đứa dốt đặc cán mai làm gì? Chẳng có sở trường nào, nếu không đạt được chút thành tích trong học tập vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?”
“Ai nói mày không có sở trường?” Hạ Thương Lục cực kì không đồng ý cách nói này:“Hiện tại tao cảm thấy mày rất tốt, ai dám nói mày không tốt bước ra đây tao đấm chết luôn!”
Nguyễn Miêu không tiếng động bật cười, lâu lâu mình lại thấy Hạ Thương Lục đáng yêu quá thể, giống như ở trong lòng anh hai không có gì là không thể giải quyết vậy, nếu có thì chỉ cần lôi ra đánh cho một trận là xong, mặc dù anh ấy sống rất không có kỉ luật, thần kinh thô không để ý đến cảm xúc của người khác nhưng quả thật anh hai cực kì đáng tin cậy luôn.
“Suốt ngày đánh đấm mãi thôi, anh không biết là xã hội hiện đại đang chú trọng lấy lý phục người ạ?” Nguyễn Miêu cười nói: “Ây da ngày mai thi xong em sẽ nghỉ ngơi mà, anh đừng lo nữa, em vẫn chịu được.”
Hạ Thương Chi luôn im lặng trong suốt quá trình hai anh em trò chuyện, lúc này cũng dịu dàng lên tiếng: “Em đã giỏi lắm rồi, không cần quá sức chứng minh đâu.”
Bình thường cô không hề nói chuyện với người trong nhà, Nguyễn Miêu cứ cảm thấy Hạ Thương Chi giống như là khách tạm trú ở nhà họ Hạ vậy nhưng mỗi khi có chuyện liên quan đến cậu, cô sẽ lên tiếng nói hai câu, ví dụ như hiện tại, cái loại cảm giác kì quặc lại xuất hiện rồi.
Giống như Hạ Thương Chi chỉ quan tâm mỗi mình cậu, còn lại cho dù Hạ Thương Lục có là anh ruột cô cũng không thể hiện chút lo âu nào.
Tại sao thế nhỉ? Lúc mới xuyên tới chị ba rõ ràng lạnh lùng với mình lắm cơ, đột nhiên lại thay đổi. Có khi nào chị cũng sống lại xuyên về quá khứ giống Giản Phồn Úc không, trên đời này có gì mà không thể đâu? Mình cũng đã thử chị vài lần rồi nhưng chị che giấu cảm xúc sâu quá, chẳng nhìn thấu được gì cả. Thôi kệ vậy, chị ba là thật lòng lo lắng cho mình mà.
Nguyễn Miêu cũng không nghĩ quá nhiều về thân phận cô, cậu an ủi bọn họ nói: “Hai người cứ yên tâm, em thật sự không sao hết á, thi xong rồi em chắc chắn sẽ nghỉ ngơi thật tốt ạ.”
Nhưng mà sự thật chứng minh, cậu vẫn không thể trụ nổi.
Cuộc thi diễn ra suốt ba ngày, ở ngày thứ ba Nguyễn Miêu đột nhiên cảm thấy trong người không khoẻ, từ lúc sáng dậy đã thấy đầu óc choáng váng toàn thân rét run tứ chi không có sức, nhưng cậu vẫn cố gắng biểu hiện bình thường để mọi người không nhận ra.
Cố lâu như vậy, vất vả lắm mới đến ngày thi, đúng là thời cơ thích hợp để kiểm tra học lực. Nếu bây giờ từ bỏ thì rất lãng phí công sức mấy tháng trời cậu bồi bổ kiến thức, cậu nhất định phải thi được điểm cao.
Lại nói, cậu không thể phụ tấm lòng của Giản Phồn Úc được, hắn đã tốn công đưa tư liệu ôn thi cho cậu thế kia mà. Vì thế Nguyễn Miêu cắn răng chống chọi cơn mệt mỏi thi xong môn cuối cùng là vật lý, thời điểm nộp bài đi ra ngoài cậu cảm giác cả người lân lân muốn nằm xỉu ngay tại chỗ.
Ra khỏi phòng thi cầm cặp đeo trên lưng, Nguyễn Miêu chỉ cảm thấy phía sau mình như đang gánh cả tảng đá ngàn cân, dù đã bọc kín người bằng áo lông vũ không hiểu sao cậu vẫn thấy vô cùng lạnh. Các bạn học khác đều tụm ba tụm năm vừa nói vừa cười, sau hôm nay là đến thời gian nghỉ đông, thành tích sẽ công bố vào kỳ học mới, đương nhiên chủ nhiệm lớp sẽ thông báo điểm thi trên diễn đàn lớp trước cùng với đủ loại bài tập về nhà, căn bản không cho bọn họ có thời gian nổi loạn.
“Ông sao đấy?” Tịch Ấu vẻ mặt lo lắng đuổi theo ở đằng sau: “Hôm nay tôi thấy mặt ông tái nhợt à, Phương Tri còn lén hỏi tôi có phải ông bị ốm rồi không nữa.”
“Không có việc gì, về ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà.” Nguyễn Miêu đau đầu hít hít cái mũi, đột nhiên nhớ tới gì đó lại hỏi: “Phương Tri đâu?”
Tịch Ấu nhìn đồng hồ thuận miệng đáp: “Cậu ta đi trước rồi, ông cũng biết nhà cậu ta ở nông thôn rất xa mà, chỉ kịp để lại lời nhắn nhủ cho ông ngày nghỉ nhớ gọi điện nhé rồi đi mất tiêu.”
“Tôi còn phải lên máy bay nữa, ông nhớ giữ gìn sức khỏe nha, không ổn cứ gọi người trong nhà tới đón.” Tịch Ấu vội vàng nói xong vỗ bả vai Nguyễn Miêu rồi chạy ra ngoài.
Bị cậu ta vỗ bộp bộp Nguyễn Miêu suýt nữa không đứng nổi, thầm than hai câu rồi tiếp tục đi về phía cửa, lần đầu tiên cậu thấy trường học lại lớn như vậy, đi lâu lắc vẫn chưa thấy cổng đâu, cậu đang rất vội về nhà, cũng không biết có phải sức chịu đựng tới cực hạn rồi không, hiện tại cậu chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, buồn nôn khó chịu chỉ muốn nằm xuống ngủ.
Cậu đi phía trước, đầu choáng váng nên không nghe thấy lời Giản Phồn Úc nói đằng sau, bước đi nhẹ tênh không khác gì du hồn.
Giản Phồn Úc đứng cách vài bước nhíu mày, đây là lần đầu tiên Nguyễn Miêu lơ hắn, không đợi hắn nghĩ xong nguyên nhân, thân người phía trước bỗng nhiên ngã xuống. Giản Phồn Úc không kịp phản ứng, bước nhanh qua nâng Nguyễn Miêu từ dưới đất dậy, lúc này mới phát hiện tình trạng sức khỏe của cậu không đúng, gương mặt đỏ bừng hai mắt vô thần hô hấp dồn dập, vừa nhìn là biết bị sốt.
Giản Phồn Úc khẽ vỗ mặt Nguyễn Miêu nhỏ giọng hỏi: “Cậu còn ổn không?”
Toàn thân Nguyễn Miêu nóng rực mê mang, không nhận ra ai cũng không nghe rõ, Giản Phồn Úc đành phải ôm cậu vào lòng dìu đi về phía cổng trường định gặp bác sĩ khám, kết quả hai người mới vừa đi đến cổng, Hạ Thương Dã từ trên xe mở cửa đi xuống.
Anh chau mày nhìn Nguyễn Miêu bất tỉnh trong lòng ngực Giản Phồn Úc, thở dài: “Đứa nhóc bướng bỉnh này.”
Hạ Thương Dã vươn tay muốn ôm em trai nhà mình về nhưng Giản Phồn Úc lại lui ra sau một bước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hạ Thương Dã, dáng vẻ kiên quyết một mực không chịu trả Nguyễn Miêu cho anh.
Đều là con cháu của các gia tộc cực kỳ xuất sắc nhưng thật ra mấy năm nay hai người không hề giao lưu gì, thứ nhất là vì trước kia Hạ Thương Dã vẫn luôn đi du học, thứ hai tuổi tác cả hai chênh lệch không ít nên vòng sinh hoạt cũng không giống nhau, ngoại trừ hai bên gia đình gặp gỡ thăm viếng vào ngày lễ tết thì không còn gì nữa, nghiêm túc xem xét đây là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ riêng bên ngoài như thế này.
Hạ Thương Dã nhướn lông mày, đây là định phản kháng với mình sao?
Theo như thông tin mình biết, từ nhỏ tính tình Giản Phồn Úc khá lạnh lùng không thích giao tiếp cùng người đồng giới, gần như chưa bao giờ chủ động công kích ai, ngoại trừ cậu chủ nhỏ nhà họ Nhan bị chiều hư kia, còn lại cậu ta đều tự cách ly rời xa mọi người.
Nhưng hiện tại……
Vẻ mặt Hạ Thương Dã như thường, cũng không tức giận khi Giản Phồn Úc làm thế, anh chỉ mở miệng nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu tư Giản đã săn sóc cho đứa nhỏ nhà tôi, hiện tại tôi đưa em ấy về nhà được chưa?”
Giản Phồn Úc không có trả lời, vừa rồi hành động lui về sau che chở Nguyễn Miêu cũng chỉ là xuất phát từ bản năng, chính hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, bây giờ Hạ Thương Dã chủ động giao lưu, hắn không cần thiết chống đối, dù sao Nguyễn Miêu cũng là em trai người ta.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống.
“Anh tự xem tình trạng của thỏ con nhà mình đi.”Sau khi nhẹ nhàng đưa Nguyễn Miêu qua cho anh trai, Giản Phồn Úc sâu xa nói: “Loài thỏ nhìn nhát gan ngoan ngoãn, thật ra lại khá hoang dã, nếu chủ nhân đối xử với nó không đủ dịu dàng, nó không chỉ cắn người còn sẽ chạy trốn. Một khi thỏ con chạy rồi để bị người khác nhặt được, thì đáng tiếc lắm. Phải không ạ?”
Hạ Thương Dã kéo Nguyễn Miêu nóng hầm hập vào lòng, nghe Giản Phồn Úc nói anh cũng mỉm cười đáp: “Cậu Giản thích động vật quá nhỉ?”
“Trước kia tôi khá thích diều hâu, tiếc là không thể thuần phục nó, cho nên tôi đã phóng sinh trả nó về cho trời cao.” Giản Phồn Úc thở dài, trên mặt nửa thật nửa giả tỏ vẻ tiếc nuối: “Sau này tôi lại phát hiện, vẫn là thỏ con đáng yêu hơn. Ngài Hạ chưa từng nuôi thú cưng, chắc không hiểu cảm giác này đâu.”
Ánh mắt Hạ Thương Dã tối sẫm nhìn Giản Phồn Úc một lúc lâu không nói lời nào, rõ ràng đối phương chỉ là thiếu niên mới 17 tuổi nhưng anh lại lờ mờ cảm thấy khí thế của hắn không hợp với tuổi, thậm chí còn có thể áp chế cả khí thế của anh.
Từ khi nào mà Giản Phồn Úc lại trở nên khảng khái như vậy?
Anh khom người bế ngang Nguyễn Miêu lên, cũng không định thảo luận chuyện con thỏ không con thỏ với hắn:“Nếu cậu Giản thích nuôi thú cưng, vậy tôi không ở lại làm chậm trễ thời gian của cậu nữa, ngoài kia thỏ hoang rất nhiều, cậu cứ tùy tiện tóm một con về mà nuôi. Thỏ của bọn tôi có nhà có lẽ không thích ứng được với nhà của người khác, lỡ mà không quen khí hậu bé con sẽ nhớ nhà sinh bệnh mất.”
Dứt lời, Hạ Thương Dã cũng không quay đầu lại ôm em trai nhà mình lên xe, chỉ còn Giản Phồn Úc hiu quạnh đứng tại chỗ. Anh không chút nể nang đóng cửa xe, xe chậm rãi từ cổng trường rời đi, ngay cả khói xe cũng không để lại cho Giản Phồn Úc.
Hạ Thương Dã không hiểu nổi lí do tại sao bản thân lại đi hơn thua với một người nhỏ hơn mình gần 10 tuổi nhưng anh rất khó chịu với giọng điệu ba gai kia của Giản Phồn Úc, giống như Miêu Miêu nhà bọn họ đã là đồ trong tay hắn vậy.
Nhà họ Giản là cái thá gì mà cũng dám mơ ước đến người của cái nhà này?
Hạ Thương Dã cúi đầu nhìn Nguyễn Miêu đang gối đầu lên đùi anh ngủ, giơ tay nhẹ nhàng áp lên má cậu: "Thương Lục nói đúng, em nên cách xa cậu ta một chút.”
Ranh con kia quả nhiên không phải là loại tốt lành gì. ------------------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]