Chương trước
Chương sau
Quân Thanh Dư đáp: "Chán quá nên em đi loanh quanh chơi".

Phó Viễn Xuyên gật đầu, dẫn theo cá nhỏ đi ra ngoài, "Cuộc họp có lẽ sẽ kéo dài đến tối".

"Rắc rối lắm sao?". Quân Thanh Dư có thể đoán được cuộc họp sẽ kéo dài, nhưng không ngờ là lại dài đến thế. Cậu nhíu mày, lựa lời: "Phía Liên Bang có hành động rồi sao?". Nếu không vì có thế lực khác xen vào, chỉ có vài vị nguyên soái thương lượng quyền kế vị thì sẽ chẳng cần lâu đến thế.

"Ừ". Phó Viễn Xuyên có ý đè chuyện này xuống, nhưng sự can thiệp của Liên Bang với Đế Quốc hiển nhiên không hề đơn giản như bên ngoài, lại thêm những người dưới trướng Phó Thành Vũ giở đủ mọi trò, hôm nay vừa sáng sớm đã nhận được tin tức từ phía Liên Bang.

Quân Thanh Dư mím môi, hành động nhanh như vậy, Phó Thành Vũ là người của người kia ở Liên Bang sao? Chỉ e là không chỉ địa vị không hề thấp thôi đâu nhỉ.

Tin tức gửi đến không có gì ngoài bảo bọn họ thả Phó Thành Vũ ra, hoặc là yêu cầu đưa Phó Thành Vũ đến Liên Bang kiểu vậy. Có lẽ còn dính dáng đến chuyện khác nữa, nhưng Quân Thanh Dư cảm thấy những chuyện đó không quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là Phó Thành Vũ.

Phó Thành Vũ dù đã bị tộc côn trùng kí sinh nhưng hiện giờ vẫn chưa mất đi lí trí, hơi tác động một chút có thể khiến lão hồi phục. Tin tức từ Liên Bang đến quá nhanh, bọn họ nhắm đến Phó Thành Vũ làm gì chứ, cứ có chút cảm giác bó buộc với nhau.

Vốn Quân Thanh Dư còn định từ từ mà làm, nhưng giờ xem ra từ từ có lẽ đã không kịp nữa rồi. Phải tăng tốc lên mới được.

Quân Thanh Dư mím môi, "Phía Liên Bang thế mà lại coi trọng Phó Thành Vũ, rác rưởi như này cũng giữ". Rõ ràng là tên điên tính cách cực đoan, cho ngồi vị trí cao chưa đủ, giờ lão xảy ra chuyện mà vẫn còn bảo vệ. Thái độ của Liên Bang cũng rất khó hiểu.

"Đừng giận". Phó Viễn Xuyên dỗ cậu: "Đợi có kết quả thương lượng tôi sẽ nói lại với em". Quá trình mấy chuyện bàn bạc này không cần thiết phải nói với cá nhỏ, cậu nghe rồi lại bực.

"Được".

___

Cuộc họp kéo dài mấy ngày liền, sau khi một vị nguyên soái thể hiện ý trung lập nhưng rồi lại đổi ý thì quyết định là sẽ đưa Phó Thành Vũ về Liên Bang. Mà cũng không phải đưa, Liên Bang sẽ đích thân đến đón người về. Có lẽ cũng là vì sợ bọn họ trên đường đi động tay động chân gì đó.

Dù sao nếu Phó Thành Vũ xảy ra chuyện ở Đế Quốc, Liên Bang còn có thể truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu tinh hạm xảy ra chuyện ngoài không gian, Phó Thành Vũ chết trong hố đen ngân hà thì Liên Bang có muốn truy cứu trách nhiệm cũng không tìm ra được lí do.

Mấy ngày sau Quân Thanh Dư không hề đến hoàng cung Đế Quốc. Thi Khải Tân nhận được thông tin, lúc đến nhà để bảo vệ cậu thì tiện mồm buôn dưa lê bán dưa chuột một phen.

Quân Thanh Dư biết được tin này chỉ bình thản nhướn mày, hỏi: "Chơi bài tình cảm à?". Chuyện như này dù hai bên có trở mặt thành thù thì hẳn cũng là đã nghĩ thông suốt mặt lợi hại rồi nhỉ?

Thi Khải Tân bất lực nhún vai, "Đâu còn cách nào khác, anh trai hắn, nguyên soái Abbott lén chơi bài tình cảm trong tối, thuyết phục được mọi người rồi".



Biết được tin này Thi Khải Tân cũng á khẩu. Nhưng đúng là không còn cách nào nữa, trừ khi bọn họ có thể lay chuyển được các vị nguyên soái ở thế trung lập khác, nếu không chuyện này chỉ có thể cứ như vậy thôi.

Dù sao đã rất lâu rồi chưa có chiến dịch lớn nào, tống Phó Thành Vũ đi có thể tránh được chiến tranh nổ ra thì cũng không phải là chuyện xấu.

Quân Thanh Dư tự dưng không biết nên bình luận thế nào, chơi bài tình cảm? Phái hòa bình đã thu hẹp đến mức này rồi sao. "Dựa vào số người à?".

"Nếu nguyên soái mà có anh em thì còn cần bọn họ làm gì nữa", Thi Khải Tân vẫn luôn theo chân Phó Viễn Xuyên nên tất nhiên biết được thực lực của anh.

Nói đến anh em, Thi Khải Tân lại nhớ ra một chuyện, "Hồi trước tôi nghe nói nguyên soái từng kể là mình có một người em trai, chỉ là trong lần chiến tranh với Liên Bang đã thất lạc, khả năng cao là đã mất rồi".

"Ừ", Quân Thanh Dư không hỏi gì nhiều, chỉ bình bình nói: "Trả về thì cứ trả thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì".

"Không phải chuyện lớn gì á? Sao có thể không phải chuyện lớn gì chứ?", Thi Khải Tân ngạc nhiên, hiện giờ Liên Bang đã có thể bắt bẻ đòi người, sau này sẽ càng bắt bẻ nhiều hơn nữa.

Đợi Phó Viễn Xuyên lên ngôi, những tài nguyên mà hồi trước Phó Thành Vũ đưa cho Liên Bang chẳng phải sẽ vẫn tiếp tục sao. Có vài vị nguyên soái chỉ để ý cái lợi trước mắt, không nhìn ra lâu dài, Thi Khải Tân sắp tức ói rồi.

"Nói thế nào cũng vô dụng, mọi chuyện đã rồi", Quân Thanh Dư rót cho anh ta một cốc trà, "Uống đi".

Thi Khải Tân uống một ngụm, "Để tôi nói thì cứ đánh một trận là xong chuyện. Hôm qua tôi có đi điều tra nguồn cơn, Phó Thành Vũ cho Liên Bang không ít đồ đâu.

Nguyên soái Đế Quốc chỉ được phân phát rau quả theo số lượng, nào đâu bên kia chỗ nào cũng có, hàng ngon cũng ưu tiên đưa cho Liên Bang hết, bực cả mình".

Thi Khải Tân cứ nghĩ là thấy cáu. Chủ yếu là vì những thứ kia bị tuồn ra không phải theo kiểu quà tặng hay ngoại giao mà là âm thầm tuồn ra, có đòi cũng không đòi về được.

Quân Thanh Dư nghe vậy cũng không khỏi cảm thấy á khẩu. Bảo sao lại khó ăn, có trồng thế nào thì cũng không đến nỗi tệ đều như thế, hóa ra là nhặt hết đồ ngon mang đi rồi.

"Không chỉ mấy tài nguyên hiếm đó đâu, có rất nhiều hành tinh chẳng hiểu kiểu gì cũng thành của Liên Bang hết. Dù những hành tinh đó không thể nào sinh sống được, cũng chẳng có người ở, nhưng xấu dở gì cũng là của Đế Quốc mà. Lén lút mang cho hết, hầy, thật không biết phải nói gì".

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi hỏi: "Nguyên soái Abbott kia là người thế nào?".

"Để tôi nhận xét sao? Chẳng phải thứ tốt đẹp gì hết, đụng đâu hỏng đấy, tinh ăn mù làm số một luôn. Quân đoàn hắn tiếp nhận từ bố mình sắp bị hắn làm cho tan tành đến nơi rồi".

Thi Khải Tân hiện giờ chẳng có ấn tượng tốt gì với hắn, tất nhiên sẽ nói ra vài lời khó nghe, "Thôi thôi bỏ đi, đừng nhắc đến hắn. Nguyên soái chắc sắp về rồi, phu nhân, tôi đi trước đây".

Quân Thanh Dư cũng nghe thấy tiếng bên ngoài, "Anh đi đi".

Quân Thanh Dư cầm lấy vòng tay thông minh, mở xem thời gian biểu các nguyên soái giám sát Phó Thành Vũ mà Thi Khải Tân gửi. Quyết định thời gian xong thì Phó Viễn Xuyên đúng lúc đi vào, cậu cầm theo cốc trà ấm đứng lên, "Mệt cho anh rồi. Em có thêm mật ong, anh thử xem có ngon không".

Phó Viễn Xuyên nhận lấy cốc trà, anh không vội uống mà khẽ hôn cá nhỏ, hỏi cậu: "Hôm nay em không ra ngoài chơi à?".

Quân Thanh Dư lắc đầu, "Ở nhà nghe Thi Khải Tân kể chuyện Phó Thành Vũ".

Kết quả thương lượng cho chuyện đó không hề thỏa lòng người, Phó Viễn Xuyên đã không còn định thông qua cuộc họp mà xử lí Phó Thành Vũ nữa, "Em đừng lo, tôi sẽ lo liệu tốt".

"Ưm".

Phó Viễn Xuyên ngồi xuống sô-pha uống trà, Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi vòng ra sau xoa bóp vai cho anh, "Hôm nay anh còn phải đi họp nữa không?".



"Không, chuyện này đến đây là xong rồi, không cần tốn thời gian thêm nữa". Phó Viễn Xuyên cảm thấy nói chuyện với bọn họ đúng là phí lời, chi bằng cứ giải quyết đơn giản một chút.

"Vậy chuyện lên ngôi thì sao?", Quân Thanh Dư không nhịn được mà nghĩ, cứ bị chèn ép như thế này, dù có lên ngôi thì tháng ngày cũng không dễ sống đâu.

Phó Viễn Xuyên đáp: "Vẫn chưa cãi xong".

Quân Thanh Dư coi như phục những nguyên soái này, đệ nhất quả tạ à. Để Phó Viễn Xuyên một mình giải quyết còn đơn giản hơn là thương lượng với bọn họ.

"Anh đừng nghĩ nữa, hôm nay nghỉ sớm đi". Quân Thanh Dư từ đằng sau vòng tay ôm lấy Phó Viễn Xuyên mà cọ, "Chúng ta đi tắm chứ".

"Hơi sớm, trời còn chưa tối mà".

"Tắm xong là tối rồi".

"...".

Phó Viễn Xuyên đứng lên, cách một cái sô-pha anh bế bổng cá nhỏ từ đằng sau lên.

Quân Thanh Dư vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, "Ưm... dép".

"Không cần đâu".

___

Chuyện hôm nay đã đến giai đoạn kết thúc, lúc Phó Viễn Xuyên về không tính là muộn nhưng lúc từ phòng tắm đi ra thì đã hơn chín giờ tối.

Cá nhỏ mệt mỏi dựa vào lòng anh ngủ rất sâu. Phó Viễn Xuyên chỉnh máy điều hòa không khí trong phòng, giúp cá nhỏ bôi thuốc lên chân xong mới đi ngủ.

Bận rộn mấy ngày liền, nằm xuống rồi Phó Viễn Xuyên mới thấy mệt, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nửa đêm, linh khí cuốn theo hương hỗ trợ giấc ngủ chầm chậm lan tỏa. Quân Thanh Dư nín thở đợi mùi hương tản ra, Phó Viễn Xuyên nằm bên cạnh hình như không hề nhận ra.

Hương hỗ trợ giấc ngủ không có hại gì, chỉ là khiến người ngủ say thêm, giấc ngủ sâu thêm, thời gian ngủ cũng dài hơn.

"Viễn Xuyên, Viễn Xuyên?", Quân Thanh Dư mở mắt ra, thử gọi Phó Viễn Xuyên mấy lần.

Lúc đầu cậu gọi nhỏ, thấy anh không có phản ứng gì cậu lại nâng cao giọng gọi lần nữa, vẫn như cũ không hề có phản ứng.

Quân Thanh Dư thấy thế thì nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Phó Viễn Xuyên. Cậu lấy gối nhét từ từ vào trong tay anh, tiếp đó xuống giường đi thay quần áo.

Nhiệt độ buổi tối có hơi thấp, nhưng Quân Thanh Dư không bận tâm chút này, một thân một mình đi vào bóng tối.

Hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt vẫn đèn đuốc sáng trưng như thế. Đội hộ vệ tuần tra là một tiểu đội do các vị nguyên soái sắp xếp. Mà tất cả các tiểu đội lại sắp xếp thời gian tuần tra, đảm bảo không để tộc côn trùng bị nhốt bên trong chạy thoát ra ngoài.

Trong phòng giám sát, người đàn ông ngáp một cái, "Ngày nào cũng thế, chặt chân con côn trùng này đi là được rồi mà, còn phải để chúng ta thức đêm trông nữa".

"Chậc, chẳng phải đã bảo đây là nhân vật tai to mặt lớn rồi sao, làm gì có chuyện nói chặt là chặt chứ. Nay ngày cuối rồi, cố nốt là xong thôi".



"Tôi nói này, mấy người phía trên toàn quyết định cái rẹt, đám chúng ta chọc phải ai chứ, ngày nào cũng tăng ca".

Người còn lại lắc đầu, "Cậu đừng có... Ơ? Vừa rồi có phải chợt lóe lên không, màn hình giật một cái? Tôi ảo giác à? Có cần báo cho nguyên soái không?".

"Lóe lên á? Tôi nhìn còn chẳng nhìn sao biết có lóe hay không". Nói thì nói vậy nhưng người đàn ông vẫn giơ tay nhấn kết nối, "Báo cáo! Giám sát thấy có khác thường".

Bên kia vang lên tiếng xẹt xẹt giống như đang kết nối tín hiệu, một lúc sau một âm thanh trầm trầm truyền tới, "Chạy mất rồi à? Chưa chạy thì đừng phiền đến tôi".

"Rõ!".

Người đàn ông nhún vai, "Thấy chưa, nguyên soái căn bản là không quan tâm đâu. Lại nói chứ, có sóng âm ở đấy, còn chạy đi đâu được nữa, bên ngoài bao nhiêu người canh rồi, đi ngủ đi".

"Ầy, cậu...".

Âm thanh trong phòng giám sát lọt vào tai Quân Thanh Dư, cậu nhấn hai cái để điều chỉnh âm thanh cao thấp. Bước đến dưới phòng giám sát, ba giây sau không hề có bất cứ âm thanh hú cảnh báo nào. Hẳn là việc xâm nhập quyền hạn trước lúc đến đã có hiệu quả rồi.

Xâm nhập sửa đổi ngắn hạn có thể che giấu mười phút, đối với Quân Thanh Dư thì mười phút là đã đủ rồi. Cậu đeo găng tay vào, từ từ bước đến trước cái lồng giam.

Phó Thành Vũ cũng đang ngủ. Tộc côn trùng to lớn nhắm chặt hai mắt, trong căn phòng kín mít thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của lão.

Bọn họ lâu như vậy vẫn chưa xử lí Phó Thành Vũ, có lẽ Phó Thành Vũ cũng có thể đoán được Liên Bang ở ngoài đã làm gì đó cho nên mới càng ung dung tự tại. Lúc đầu còn phẫn nộ với tâm trạng lên xuống, giờ thì bình thản giống như đang tận hưởng kì nghỉ.

Quân Thanh Dư thấy thế thì không thèm cố ý bước khẽ nữa.

Thính lực của tộc côn trùng hơn hẳn con người, Phó Thành Vũ đang ngủ say đột nhiên mở trừng mắt, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trong bóng đêm, một bóng người dần bước ra. Phó Thành Vũ híp mắt nhìn, tỉ mỉ đánh giá đối phương.

Quân Thanh Dư đứng trước lồng giam, ngón tay chạm vào chấn song của lồng giam thép.

"Coong" một tiếng.

Con ngươi Phó Thành Vũ đột nhiên co rút lại, kinh ngạc nhìn đối phương lại gần.

Quân Thanh Dư vứt rác đang cầm đi, cậu nhướn mày, vẻ mặt thản nhiên nói: "Lại gặp nhau rồi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.