Nghe ra được ẩn ý của cá nhỏ, bấy giờ đầu mày đuôi mắt Phó Viễn Xuyên mới hiện ra ý cười, "Thật thà như thế, ra ngoài đường sẽ chịu thiệt đấy".
Quân Thanh Dư nhướn mày, đúng lí hợp tình mà nói: "Thế thì em không ra ngoài nữa, ở bên cạnh anh mãi là được rồi. Anh chắc chắn có thể bảo vệ em thật tốt mà, đúng chứ?".
Cổ họng Phó Viễn Xuyên hơi siết lại, nhìn cá nhỏ trong mắt đều là vẻ nghiêm túc, anh khẽ đáp: "Đúng".
Quân Thanh Dư học theo động tác của Phó Viễn Xuyên, giơ tay xoa đầu anh, "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi nào".
Hôm nay rất nhiều chuyện còn chưa ra đâu vào đâu, ngày mai chắc chắn sẽ bận hơn, hơn nữa còn dính líu đến rất nhiều bên, không thể xử lí xong sớm được. Lúc này còn thức khuya, sau này thời gian nghỉ sẽ chẳng có nữa.
Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ lên, nằm xuống giường rồi tiện tay tắt đèn đi.
___
Quân Thanh Dư loáng thoáng nghe thấy tiếng động gì đó. Cậu vô thức nhíu mày, đang mơ màng ngủ không hề muốn mở mắt ra chút nào. Cậu lần lần bên cạnh, định dựa vào Phó Viễn Xuyên ngủ tiếp nhưng lại chỉ sờ được một khoảng trống.
"Ưm...?". Quân Thanh Dư nhíu mày, thử sờ lần nữa, đúng là không thấy người đâu.
Cậu vật lộn mở mắt ra nhưng cũng không hề thấy Phó Viễn Xuyên trong phòng ngủ mà lại nghe thấy tiếng nước rất khẽ từ phòng tắm truyền ra. Biết Phó Viễn Xuyên ở trong đó, Quân Thanh Dư lần nữa nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2126993/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.