Quân Thanh Dư chậm rãi đi vào trong lồng giam, Phó Thành Vũ không khỏi lùi ra sau.
Rõ ràng lớp vỏ của tộc côn trùng cực kì rắn chắc, chỉ dựa vào tay không thì không thể nào khiến lão bị thương được, nhưng Phó Thành Vũ lại cảm thấy trong lòng không yên. Lão sắp rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Quân Thanh Dư rút sợi dây đã chuẩn bị từ trước ra quấn quanh ngón tay, cậu ngồi xổm trước Phó Thành Vũ, lịch sự hỏi: "Ông có biết dạo này vì chuyện của ông mà Đế Quốc với Liên Bang tranh cãi liên miên không?".
Con ngươi đen xì trong đôi mắt trợn trừng của tộc côn trùng đột nhiên dựng thẳng thành một đường.
Quân Thanh Dư mặc kệ vẻ mặt lão thay đổi, chậm rãi cuộn lại sợi dây trên ngón tay, "Thông qua bàn bạc, Đế Quốc đã quyết định đồng ý với yêu cầu đòi người của Liên Bang, muộn nhất là ngày mai sẽ có người mang ông về Liên Bang".
"Trước lúc đấy, chúng ta tìm hiểu nhiều hơn về nhau chứ nhỉ".
___
Lúc Quân Thanh Dư quay về thì trời đã tờ mờ sáng. Thời gian ở lại hoàng cung không lâu lắm, chẳng qua đường đi khá phiền, lúc đi còn phải tránh máy quay an ninh, nếu không thì Quân Thanh Dư đã có thể về sớm hơn so với bây giờ.
Trong phòng ngủ không hề có tiếng động, Phó Viễn Xuyên hẳn vẫn đang ngủ. Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, quyết định sang phòng khác tắm rửa qua, còn ghi nhớ phải sấy khô tóc rồi mới quay về.
Về đến phòng ngủ, Quân Thanh Dư nhẹ nhàng dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, gối lên tay anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của Phó Viễn Xuyên mà dần chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, ngoài tiếng hít thở khe khẽ thì không còn gì khác. Một lúc sau, Phó Viễn Xuyên giơ tay kéo chăn đắp đến vai cá nhỏ, ôm người vào lòng chặt hơn một chút.
Sáng hôm sau, Quân Thanh Dư bị chuỗi âm báo tin nhắn làm ồn đến giấc ngủ. Hôm qua ngủ muộn, giờ lại nghe thấy tiếng động, phản ứng đầu tiên của Quân Thanh Dư là nhíu mày lại, tiếp đó cậu quấn chăn ngủ tiếp.
Phó Viễn Xuyên tắt âm vòng tay thông minh, ôm lấy cá nhỏ trong lòng, mở xem tin nhắn trong vòng tay thông minh.
Thi Khải Tân: [Nguyên soái, người của Liên Bang đã đến rồi, nhưng tình trạng của Phó Thành Vũ không ổn lắm, vài vị nguyên soái có ý gọi anh đến xem thế nào].
Đa số đều đã đồng ý trả Phó Thành Vũ cho Liên Bang, Phó Viễn Xuyên thân là người phản đối quyết định này tất nhiên sẽ không ra mặt. Nhưng nếu tình trạng của Phó Thành Vũ không đúng, trong tình huống có thể xảy ra vấn đề, chắc chắn vẫn cần Phó Viễn Xuyên đến ba mặt một lời. Bởi dù sao có nói thế nào thì Phó Thành Vũ bị đưa đi thật, người có khả năng lên ngôi nhất chính là Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên: [Bảo bọn họ đợi đấy].
Trả lời xong anh đặt vòng tay thông minh sang một bên, ôm Quân Thanh Dư ngủ bù. Mãi đến tận chiều cả hai mới sửa soạn lên đường.
Người của Liên Bang và vài vị nguyên soái đợi ở hoàng cung, Quân Thanh Dư nhìn lướt qua bọn họ, phát hiện vẻ mặt của mọi người không dễ nhìn cho lắm. Có thể là do đợi lâu quá, mà cũng có thể là vì... Phó Thành Vũ?
Phó Thành Vũ vẫn đang trong dáng vẻ tộc côn trùng, lão bị nhốt trong một cái lồng có kích thước tương đương, hai mắt đang mở nhưng lại đờ đẫn nhìn vô định đằng trước. Giống như đã chết rồi vậy.
Người của Liên Bang thấy Phó Viễn Xuyên đến thì có chút ngồi không nổi nữa. Một người giơ tay ngăn lại động tác của người bên cạnh, đứng lên hành lễ rồi lịch sự hỏi: "Nguyên soái Phó, tại sao Phó Thành Vũ lại thành thế này, ngài có thể cho chúng tôi một lời giải thích chứ?". Dù trông thì lịch sự nhưng trong lời nói mang theo gai nhọn, giọng hỏi cũng không che giấu nổi.
Không đợi Phó Viễn Xuyên nói cái gì, hắn đã tiếp tục: "Chuyện xảy ra ở Đế Quốc tôi cũng có nghe qua, nhưng theo tôi được biết thì người bị tộc côn trùng kí sinh sẽ không bị ảnh hưởng đến lí trí. Vậy mà tình trạng hiện giờ của Phó Thành Vũ hiển nhiên không bình thường, hi vọng Đế Quốc có thể đưa ra một đáp án hợp lí".
Phó Viễn Xuyên không đáp mà hỏi: "Hôm qua ai phụ trách giám sát Phó Thành Vũ?".
Người đàn ông hơi giật mình, tiếp đó nhìn thấy Thi Khải Tân bước lên thì mới nhận ra Phó Viễn Xuyên không nói chuyện với mình.
Thi Khải Tân lấy ra giấy tờ tài liệu đã chuẩn bị trước, "Hôm qua là nguyên soái Abbott, hôm trước là nguyên soái Todes. Mỗi lần thay ca giám sát đều có kiểm tra sức khỏe cho tộc côn trùng một lần, lúc nguyên soái Todes rời đi, các chỉ số của tộc côn trùng đều bình thường, vậy nên... Nguyên soái Abbott, mời ngài nói đôi lời". Không nhiều lời dư thừa, đúng lúc đúng chỗ loại bỏ nghi ngờ với nguyên soái Todes, sau đó giao quyền lên tiếng cho nguyên soái Abbott.
Nguyên soái Abbott từ đầu tới giờ vẫn luôn sầm mặt ngồi một chỗ, lúc này Thi Khải Tân vừa nhắc đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn.
"Tôi? Tôi có gì để nói đây". Nguyên soái Abbott dửng dưng đáp: "Hôm qua tôi có việc nên giao cho người khác trông. Mà tôi đã đồng ý đưa người về Liên Bang, sao trước đấy còn động chân động tay chứ? Nếu thế thì tôi cần gì phải đồng ý trả người?".
Nguyên soái Abbott tự thấy mình không có vấn đề gì hết, mà từ góc độ của hắn cũng sẽ không ra tay với Phó Thành Vũ, bởi hắn chẳng được lợi gì, và chuyện đó cũng khác xa so với suy nghĩ của hắn. Chiêu gắp lửa bỏ tay người này có thế nào cũng không dính đến hắn được.
Nguyên soái Abbott hừ lạnh một tiếng, "Có thời gian hỏi tôi thì chi bằng hỏi thêm mấy người có suy nghĩ không đồng ý ấy".
Người của Liên Bang hoang mang nhìn nhau. Trước khi Phó Viễn Xuyên đến, những người này chẳng nói gì như thể đã bàn bạc từ trước, giờ Phó Viễn Xuyên đến thì lại bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.
Quân Thanh Dư nhìn lên liếc một cái về phía nguyên soái Abbott. Cái suy nghĩ muốn tách mình ra khỏi chuyện này có thể hiểu được, nhưng chuyện này liên quan đến cả Liên Bang và Đế Quốc, hắn nói nhiều nói ít đều có ý định hướng là để làm gì đây?
Phải chi nguyên soái tiền nhiệm có mấy người con khác để thừa kế quân đoàn thì có thế nào cũng chẳng đến lượt tên vô dụng như mi.
Đang nghĩ thì đột nhiên trên má âm ấm, Quân Thanh Dư vô thức giơ tay nắm lấy. Nhận ra đó là tay Phó Viễn Xuyên, cậu bèn thuận theo mà cọ lên. Phó Viễn Xuyên không ngồi xuống mà đứng cạnh Quân Thanh Dư, thấy thế thì vuốt ve mái tóc cậu, gỡ phần tóc bị mắc vào dây đeo mặt nạ ra.
Nguyên soái Abbott nói xong nhưng không ai tiếp lời, những người khác thì càng chọn im lặng là vàng.
Người của Liên Bang đợi ở đây đã lâu, vốn tưởng người đã đến thì chuyện này có thể có được một lời đáp thỏa đáng, nào ngờ mọi người lại đồng nhất như vậy. Người đàn ông nghiến răng, kìm nén bất mãn trong lòng, lạnh giọng nói: "Đừng có nói vớ vẩn hay lằng nhằng nữa, rối loạn tinh thần lực là do đâu hả, các vị ở đây có ai có thể giải thích chút không?".
Quân Thanh Dư hơi giật mình, rối loạn tinh thần lực? Trước khi rời đi cậu chỉ dùng linh khí chọc nguáy một chút, có thể gây nên rối loạn tinh thần lực sao? Cậu tưởng cùng lắm chỉ có thể khiến kí ức của Phó Thành Vũ đứt đoạn thôi chứ. Hay là... bị dọa cho ngu luôn rồi?
Chẳng qua chỉ là gãy mấy cái xương, mà cậu cũng giúp nối lại rồi còn gì, vẫn bị dọa cho ngu luôn?
"Chuyện người bị tộc côn trùng kí sinh vẫn còn rất nhiều điều chưa biết được. Ngài hỏi kiểu chắc chắn như thế, giống như chúng tôi đã làm gì đó vậy", nguyên soái Todes thở dài một tiếng, "Biết trước phiền phức như thế thì đã không đồng ý rồi".
"Ngài...", người đàn ông nghẹn một cục tức. "Đế Quốc có hơi quá đáng rồi đấy".
Quân Thanh Dư nhướn mày. Không phải nguyên soái quá đáng mà là Đế Quốc quá đáng, thẳng thừng thăng hạng luôn à.
Nguyên soái Todes bất lực nhún vai, "Tôi chỉ nói sự thật thôi".
"Dẫn người đi đi", người đàn ông cũng không muốn lại tranh cãi chuyện vô nghĩa này, "Tôi về đến Liên Bang sẽ báo lại toàn bộ chuyện xảy ra ở Đế Quốc. Hi vọng nguyên soái Phó có thể mau chóng đưa ra giải thích hợp lí, nếu không... phía trên giận dữ không phải chuyện tôi có thể khống chế đâu. Đến lúc đó cục diện mất khống chế, phía nhận quả đắng vẫn là Đế Quốc thôi".
Người bên cạnh còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đã hô: "Đi!".
Đành chịu thôi, vài người im lặng, quay người đi theo.
Lúc nâng cái lồng lên, những con bọ trượt xuống từ đằng sau, chúng không hề rơi xuống mà bay lơ lửng trên không. Ánh sáng chiếu vào lờ mờ có thể nhìn thấy một đường mờ ảo đang phiêu đãng. Tiếp theo đấy cái lồng được đặt xuống, những con bọ đang bay cũng quay lại cái lồng.
Nguyên soái Abbott cười mỉa mai nói: "Tôi đã bảo mau trả người đỡ cho đêm dài lắm mộng. Giờ thì hay rồi". Đã thế còn suýt dính líu đến hắn nên tất nhiên trong lòng sẽ thấy không thoải mái.
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, trông giống như đang cười nhưng đáy mắt lại mang theo ý lạnh, "Nguyên soái Abbott đúng là hết mình vì nghĩa".
Nguyên soái Abbott ngớ người, "Gì cơ?".
Người của Liên Bang chưa đi xa, người đàn ông vừa ra lệnh quay lại nhìn liếc qua nguyên soái Abbott nhưng không hề dừng chân bước.
Nguyên soái Abbott giật mình hoàn hồn, "Câu này của cậu có ý gì hả? Làm như tôi...". Cố tình ngoài mặt đồng ý trả người, thật ra thì lại lén lút chọc nguáy khiến cho Phó Thành Vũ không thể trở về toàn vẹn!
Phó Viễn Xuyên chắn trước người Quân Thanh Dư, lạnh dùng nói: "Để ý lời nói".
Nguyên soái Abbott mấp máy miệng, trong lòng không thoải mái. Anh em đứng cạnh kéo lại, hắn cắn răng lườm Quân Thanh Dư đang ló đầu trốn đằng sau Phó Viễn Xuyên.
Quân Thanh Dư không tránh né, ngược lại còn giống như khiêu khích mà nhếch mép.
Nguyên soái Abbott càng phát hỏa. Nhưng phát hỏa lại không thể nói gì, tự mình đốt mình.
Quân Thanh Dư đang chọc tức người ta thì hơi cảm thấy có chỗ sai sai. Cậu dè dặt ngẩng lên, lập tức thấy Phó Viễn Xuyên giống như đã biết gì đó mà cúi đầu nhìn cậu.
Phó Viễn Xuyên cong ngón tay cọ lên má cá nhỏ, không hề nói gì hết.
Nguyên soái Todes thở dài một tiếng, "Tôi thấy, có trả người thì cũng không thể không đánh rồi".
Dù không biết Phó Thành Vũ bị làm sao, nhưng nếu lão cứ thế này không thể khôi phục lại thì cũng tốt. Chứ không đợi đến khi lão khôi phục lại, có lẽ sẽ lại tiếp tục làm người lãnh đạo Đế Quốc mất.
Trước mắt... nếu Liên Bang lại muốn can thiệp vào việc chọn hoàng đế kế nhiệm của Đế Quốc thì e là sẽ phải dùng đến vũ lực. Dựa vào kết quả đánh thắng để trở nên danh chính ngôn thuận.
Giờ phải xem đối phương hành động lúc nào. Liên Bang cũng không phải chỉ dựa vào một người duy nhất, ít nhất thì trước khi mệnh lệnh chính thức ban xuống thì bọn họ vẫn còn có thể có chút thời gian chuẩn bị.
Mấy nguyên soái thuộc phái hòa bình vẻ mặt đều không dễ nhìn. Mọi người đồng loạt nhìn về phía hai anh em nguyên soái Abbott với ánh nhìn khó tránh khỏi mang theo vài suy nghĩ.
Phó Viễn Xuyên đã có dự liệu từ trước với kết quả này. Thực tế thì nếu Liên Bang đã muốn đánh, Phó Thành Vũ chẳng qua cũng chỉ là lí do mà thôi. Vài vị nguyên soái không có cùng mục tiêu với anh thì cũng không cần bàn bạc thêm gì nhiều nữa.
Phó Viễn Xuyên bình thản nói: "Chuyện sau này mọi người tự bàn, không cần gọi cho tôi".
Nguyên soái Todes thấy thế cũng nói: "Cũng đừng tìm tôi đấy, thái độ của tôi rất rõ ràng, tìm tôi chỉ phí thời gian thôi".
Thực tế thì những chuyện như này đều do quý tộc bậc công tước trở lên bàn bạc với hoàng tộc rồi quyết định. Nhưng vì có sự tồn tại của Phó Thành Vũ mà hoàng thất biến mất, quý tộc cũng bị dẹp một bên. Không còn thực quyền thì bàn với bạc cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể để các nguyên soái nắm giữ quân đoàn trong tay bàn bạc với nhau.
Nguyên soái Abbott thấy Phó Viễn Xuyên sắp đi thì vội nói: "Quan hệ giữa Phó Thành Vũ và Liên Bang sẽ không bị tiết lộ, trong mắt dân chúng lão vẫn là người lãnh đạo. Ngài đã bị lão công khai chấp nhận thân phận, vậy hoàng đế Đế Quốc kế nhiệm chắc chắn là ngài. Ngài cứ thế rời đi có thích hợp không?".
"Thích hợp chứ", Quân Thanh Dư giúp anh trả lời.
Chuyện này có gì mà không thích hợp. Lúc cần đến thì vừa là hoàng đế, vừa là trách nhiệm, lúc ý kiến bất đồng với mi thì lại lật mặt nói kiểu khác. Chẳng qua là tìm người đến gánh hộ, nói năng nhưng lại rất màu mè.
Nguyên soái Todes liếc nguyên soái Abbott, khẽ hừ một tiếng rồi cũng đi mất. Đợi sau khi đã cách xa đám người kia rồi, Todes không nhịn được mà hỏi: "Nói chứ, chuyện này ngài định thật sự mặc kệ, không quan tâm à?".
"Sắp năm mới rồi, qua Tết rồi lại nói".
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, phía Liên Bang chưa đưa ra được quyết định thì bọn họ cũng không cần phải vội.
"Ngài nghiêm túc đấy à?", Todes ngớ người. Con cháu trong nhà không nhiều, họ hàng cũng chẳng mấy ai, ngày lễ liên quan đến quân đoàn còn chẳng để ý đến. Ông nhớ Phó Viễn Xuyên cũng không khác gì ông mà. "Sao ngài còn để ý năm mới nữa vậy?". Định nhân cơ hội này đến quân đoàn giao lưu tình cảm với các anh em sao?
Phó Viễn Xuyên ôm lấy Quân Thanh Dư, hai người cùng quay sang nhìn Todes.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]