Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe trâu lảo đảo về tới thôn, mọi người lập tức chạy vây xem.
Thực hiển nhiên, mọi người cũng không phải muốn xem xe trâu. Mà là, thanh niên trí thức.
Tuy tám người thanh niên trí thức này không phải nhóm đầu tiên đến đại đội bọn họ, cũng không phải nhóm cuối cùng. Nhưng trong thôn không phải lúc nào cũng có chuyện vui, cho nên chỉ một việc như vậy cũng đủ để mọi người háo hừng tưng bừng rồi. Những...người đến từ thành phố, thoạt nhìn rất không giống với bọn họ.
"Đội trưởng, không phải nói tám người sao? Này làm sao tới chín ah!" Có người hỏi lên.
Đại Đội trưởng nhìn lướt qua, nói: "Là tám người không phải sao?"
Ông nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Đây là con gái Khương Lão Nhị."
Mọi người kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thiếu nữ tóc ngắn kia có chút không thể tin, bất quá khi nhìn kỹ khuôn mặt này, thật đúng là vậy! Trong lúc nhất thời thật không biết nói cái gì cho phải! Thì ra con người ta sau khi thay đổi kiểu tóc lại nhìn đẹp hơn hẳn!
Bất quá, Khương Điềm Điềm trở nên xinh xắn, cũng không làm mọi người rung động bằng hai khúc xương cô cầm trong tay.
Mặc dù nhìn hai khúc xương này trần truồng đến một chút thịt vụn cũng không có, nhưng nó chính là xương hàng thật giá thật đó!
"Nha đầu kia vậy mà cam lòng mua xương nga! Trong tay có bao nhiêu tiền, sao lại giàu thế? Vậy mà mua tận hai khúc xương to thế?" Một lão đại nương mặt to như mặt ngựa chanh chua nói một câu.
Khương Điềm Điềm: "Có tiền thì mua thôi! Chứ có tiền liền tiết kiệm để cho vương bát đản nào sài ah. Hai khúc xương này mua từ tiền bán tóc của tôi. Nếu bà muốn, cũng có thể bán tóc. Bất quá..."
Cô còn rất nghiêm túc nhìn lão đại nương này, nói: "Tôi cảm thấy, tóc của bà không tốt lắm đâu, có khả năng không bán được một mao tiền."
"..."
Khương Điềm Điềm không có nhận thức được bản thân nói chuyện làm nghẹn họng người ta, cũng không cảm giác được mọi người đang thương xót mà nhìn cô, cô chỉ cảm thấy mình nói toàn lời thật lòng.
"Đại nương, bà xem tóc của bà so với ổ gà có khác nhau bao nhiêu đâu. Bà nên nghe tôi, đừng nghĩ bản thân mình lớn tuổi rồi mà không chịu chăm chút bản thân nha. Nếu thật là có rận thì cho dù tóc dài thì cũng không bán được bao nhiêu tiền đâu!"
Khương Điềm Điềm cảm giác hôm nay chính mình có thể nói ra những lời này, thật sự là người tốt.
Lại nhìn về lão đại nương thấy bà sắc mặt rất khó coi.
Khương Điềm Điềm sửng sốt một chút, đột nhiên nhảy về sau một bước, nói: "Đại nương, bà thực sự có rận sao? Vậy bà nhanh chóng cách xa tôi một chút nha!"
Nói xong rồi, lại có chút ngượng ngùng: "Cái kia, tôi không phải ghét bỏ bà đâu hahaaa...!"
"Cô chính là ghét bỏ ta!" Lão Đại nương tức giận hét lên.
Khương Điềm Điềm ủy khuất, nhỏ giọng lầu bầu: "Chúng ta không thân không quen, cho dù ghét bỏ bà cũng là bình thường! Nhưng mà cũng đâu cần phải nói thẳng ra, làm người ta ngượng ngùng ah."
"Không thân chẳng quen, tốt cho một cái không thân chẳng quen, cô cái nha đầu chết tiệt kia, ta đánh chết cô!" Lão Đại nương đột nhiên xông lên, Khương Điềm Điềm thật không nghĩ đến lão đại nương này đột nhiên hung dữ lên, tuy rằng tay chân cô lèo khèo những vẫn rất nhanh nhẹn, lập tức lách mình sang một bên!
Phanh, Lão Đại nương trực tiếp đâm vào thân trâu.
Người cùng trâu PK!
Trâu win!
Lão Đại nương té cái phịch, ngồi trên mặt đất. Bà há mồm muốn gào thét.
Đại Đội trưởng: "Tốt rồi, làm cái gì vậy! Người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết xấu hổ mà gài bẫy một tiểu cô nương! Thời điểm Từ Thúy Hoa bỏ đi, phòng ốc đã không lấy, không lẽ tiền cũng để lại? Nha đầu Khương gia sống qua ngày cũng không dễ dàng, bà còn muốn hại nó, bà đừng có mơ tưởng! Tôi cho bà biết, người trong thôn chúng ta không chứa người có lòng dạ rắn rết độc địa, nếu để cho tôi nghe được bà nói năng bậy bạ nữa tôi sẽ giao bà cho công xã. Vừa lúc, đại đội chúng ta còn chưa có tấm gương điển hình! Vương Hồng Hoa, tôi biết rõ bà cùng Khương gia bất hòa, nhưng bà cũng đừng ỷ vào thân phận trưởng bối mà khi dễ tiểu cô nương người ta, tôi nhớ rất rõ, quan hệ hai nhà các người đến cái rắm cũng không có! Bà tính toán cái gì? Nghĩ muốn dùng thân phận trưởng bối mà bắt chẹt hay sao? Đại đội chúng ta không có người đần độn, không biết suy nghĩ, càng đừng nói thôn ta cũng không phải là nơi khỉ ho cò gáy, không biết tới luật pháp! Bà nếu nghĩ chỉ có một tiểu cô nương mà đòi tùy tiện khi dễ. Tôi sẽ bắt bà đến trại gia súc của công xã!"
Đại Đội trưởng ngừng một chút, trừng mắt nhìn Vương Hồng Hoa, nói tiếp: "Trâu của đại đội ở chỗ đó, nếu bà làm ra bất trắc gì, lương thực cả năm của nhà bà cũng không bồi thường nổi! Tôi không quan tâm bà có mất mặt hay không, ngày thường ở trong đại đội thì cũng thôi đi nhưng hôm nay có thanh niên trí thức ngày đầu tiên đến, bà náo như vậy cho rằng tôi không dám làm gì bà hay sao?"
Bị Đại Đội trưởng phê bình một trận, tiếng hét của Lão Đại nương nghẹn lại trong họng.
Đại Đội trưởng: "Cút!"
Đầu năm nay, mọi người đối với lãnh đạo rất tôn sùng đấy! Lời nói của Đại Đội trưởng..., không ai dám không nghe. Nghe một câu như vậy, Lão đại nương liền đứng dậy, bước sang một bên, bất quá phút chót còn trừng Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm: "Đội trưởng, bà ấy còn trừng ta!"
Đội trưởng: "Vương Hồng Hoa, bà còn dám tái phạm, tôi liền cho bà đi dọn phân!"
Vương Hồng Hoa lui về phía sau một bước, cười gượng haha một tiếng, dè chừng: "Đừng đừng đừng, đội trưởng, công việc bây giờ được rồi."
Kỳ thật cũng không phải Đại Đội trưởng bảo vệ Khương Điềm Điềm bao nhiêu, ông là Đại Đội trưởng, tóm lại không hy vọng trong thôn có chuyện gì. Khương Điềm Điềm là một tiểu cô nương sống một mình, nếu bị cái miệng rộng của bà ta rêu rao rằng có tiền, sợ là sẽ đưa đến phiền phức cho cô. Cho dù không có tiền, thì một tiểu cô nương đã khó sống rồi, huống chi nếu cô có nhiều tiền! Cho nên ông trước tiên phải để mọi người hiểu rõ, cho dù Khương Điềm Điềm chỉ có một mình, cũng không có người nào có thể khi dễ cô! Chỉ cần là người trong đại thì ai cũng không ngoại lệ! Ai dám làm thì phải đi hốt phân!
Lại nói, hôm nay là ngày đầu tiên thanh niên trí thức đến, Vương Hồng Hoa lại gây sự nếu ông không lập uy, người bên ngoài học theo, không ông ra gì thì chức đại đội trưởng này làm sao mà làm? Hơn nữa, ông liếc về phía thanh niên trí thức, mấy thanh niên trí thức đợt này....thật không tốt lắm.
Có một cô nương, quá xuất chúng rồi!
Với tư cách là Đại Đội trưởng, ông không hy vọng trong đội có người như vậy! Phải làm thế nào mới tốt đây. hầyyyyy
Đại Đội trưởng thở dài một tiếng, nói: "Dương Quế Hoa, cô mang những thanh niên trí thức này an bài chỗ ở rồi chỉ điểm cho họ việc trong đại đội."
Lời này vừa ra, tầm mắt của mọi người cuối cùng cũng quay lại nhìn thanh niên trí thức mới đến. Chỉ là vừa rồi bọn họ tụ họp ngồi chung một chỗ, nhìn không rõ lắm. Bây giờ đều xuống xe trâu, mọi người nhìn một thoáng liền ngây người.
Trong nhóm thanh niên trí thức có một người đặc biệt nổi bật, cô mặc trên người quần áo làm từ sợi tổng hợp với sắc màu đỏ tươi cùng với hai bím tóc đen nhánh thả hai bên vai, mày rậm mắt to. Người trong thôn chưa bao giờ thấy đồ có sắc màu đỏ tươi như vậy chứ đừng nói tới sợi tổng hợp.
Nhìn một phát, đôi mắt các đại nương, đại tẩu, đại tỷ đều dính chặt, chỉ hận không thể xé xuống xem.
Nữ nhân đều yêu thích quần áo đẹp, bộ đồ sợi tổng hợp đỏ tươi kia chói đến nỗi muốn mù mắt họ, mà các nam nhân thì khác. Nhìn quen các cô nương thô ráp trong thôn, đột nhiên một ngày thấy được một cô nương xinh đẹp ngăn nắp đến từ thành phố, chỉ nhìn thoáng qua liền ngây dại.
Với tư cách là một thành viên của Đảng xuyên không, Khương Điềm Điềm không cảm thấy có cái gì đặc biệt, thế nhưng mà người khác không nghĩ như vậy ah!
Khương Điềm Điềm mê mang liếc một cái, ở đây cũng không việc của cô nữa rồi, tranh thủ thời gian lách ra khỏi đám đông, lộc cộc lắc lư hai khúc xương trong tay hướng về phía nhà mà đi.
"Ranh con, tao đánh chết mày! Tao không đánh chết mày không được!" Một tiếng thét bén nhọn, tràn đầy sức sống vang tới, Khương Điềm Điềm nhanh chóng nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, chỉ thấy từ trong ngõ hẻm không xa, một nam thanh niên chạy ra.
"Mẹ, ngài tỉnh táo, ngài cần phải tỉnh táo ah!"
"Tao tỉnh táo cái rắm! Mày, đồ hỗn đản, ai bảo mày dám đụng đến bánh hạnh nhân của tao! Ah, ai bảo mày động! Tao hôm nay không đánh chết mày không được!" Theo sát nam thanh niên là một phụ nữ khoảng năm mươi vừa dí vừa chửi.
"Tiểu Hổ tử bọn nó cũng ăn hết ah, ngài thế nào chỉ đánh mình con!!!"
"Không có mày khuyến khích, bọn nó dám sao???"
Hai người như là mèo bắt chuột, một cái chạy một cái đuổi.
Khương Điềm Điềm tập trung nhìn, ôi!!! Rống, còn là người quen, đây chẳng phải là tiểu tử bị đánh hôm qua hay sao?
So với ngày hôm qua, hắn càng thêm lôi thôi chật vật, cúc áo sơ mi trắng bị bung ra, ống quần thì một cái cuốn lên tận bắp chân, một cái thả, trong miệng ngậm một khối bánh hạnh nhân, điên cuồng chạy thục mạng.
Chỉ có điều lúc này đây, Khương Điềm Điềm ngược lại không có diễn màng mỹ nữ cứu gấu chó nữa.
Sự việc ngày hôm qua làm cô nhớ đến quá khứ bị đánh của mình nên mới hành động như vậy, nhưng nhìn đến hắn chàng trai lớn như vậy, Khương Điềm Điềm lập tức thanh tỉnh. Đã lớn như vậy rồi, bị đánh còn không biết bỏ chạy hay sao?
Liên quan gì tới cô!
Cho nên lúc này đây, Khương Điềm Điềm cũng không đứng ra. Tuy cô không xuất đầu lộ diện nhưng ngược lại tiểu gia hỏa này lại hướng cô chạy tới, hai người gặp thoáng qua.
Khương Điềm Điềm quay đầu lại nhìn hắn, chàng trai lúc này cũng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn hướng cô nháy mắt một phát, sau đó vèo vèo tiếp tục chạy.
Khương Điềm Điềm: "???"
Đúng lúc này, Vương Hồng Hoa cách đó không xa thấy được, haha cười một tiếng, ngữ khí quái gở: "Đại cô nương nhìn nam nhân cũng không biết e lệ!"
Khương Điềm Điềm lập tức nâng cầm lên, siêu hung: "Hắn thiếu chút nữa đụng vào tôi, tôi liếc hắn một cái có cái gì không đúng! Hơn nữa, cho dù hắn không đụng vào tôi thì tôi không được nhìn hắn sao? Người đẹp mắt, ai mà không muốn nhìn! Chẳng lẽ lại đi nhìn một người xấu xí như bà? Xem xong rồi còn phải về nhà rửa con mắt! Hừ!"
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng, liền bước từng bước hùng hổ về nhà!
Khương Điềm Điềm không chủ động gây chuyện, cũng không sợ phiền phức. Tuy không biết lão thái thái này vì cái gì mà chán ghét cô, nhưng mà!!! Cô không phải là người dễ bắt nạt! Tưởng cô là thỏ con mà định ăn hiếp ư!
Hừ!
Mơ tưởng!
"Cô cô cô!" Vương Hồng Hoa kịp phản ứng lời Khương Điềm Điềm nói có ý gì, liền bị tức đến run rẩy! Chỉ có điều, bà còn chưa kịp nghĩ lời phản đòn, thì Khương Điềm Điềm đã đi xa mười thước! Bây giờ bà nói cái gì cô ta cũng không nghe được ah.
Càng nghĩ càng tức giận!
Bà tức giận, Khương Điềm Điềm còn giận hơn đây này!
Êm đẹp đi ra ngoài lại gặp phải Chó Điên, ai mà không nổi nóng!
Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng!
Cô phải đi đò hỏi một chút xem nhà cô cùng lão thái thái lảm nhảm này có cái gì bất hòa mới được!
Cô cũng đã xem qua các quyển tiểu thuyết có niên đại giống hiện tại rồi, có điều chưa đọc thấy một lão thái thái lảm nhảm cực phẩm như vậy bao giờ! Mặc dù có phần khó chịu, nhưng nghĩ lại còn có chút kích động đây này! Tiểu CASE(Vấn đề nhỏ)! Cô có thể!
Bất quá... chuyện về lão thái thái lảm nhảm không quan trọng lắm.
Quan trọng nhất là... Khương Điềm Điềm sờ soạng cái túi của mình một cái, nhếch miệng, cô bước nhanh đi về nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, tranh thủ thời gian lục túi —— một khối bánh hạnh nhân nha!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bánh hạnh nhân nè ?)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.