Thiếu nữ may mắn, không bao giờ thất bại! 
Khương Điềm Điềm cảm thấy, chính mình có siêu năng lực làm cái gì cũng tốt! 
Đừng nhìn cô trước giờ không biết nhóm lửa, nhưng cô có thể thuận lợi làm cho lửa cháy lên; đừng nhìn cô trước giờ không biết nấu cơm, nhưng cô có thể thuận lợi hầm xương ra màu trắng sữa đây này! 
Hơn nữa, càng siêu may mắn là thời đại này tủy xương ống siêu cấp nhiều. 
Khương Điềm Điềm vui vẻ, múc một chút đưa vào miệng nhỏ nếm thử, ôi!!! Rống! Tay nghệ của cô, vô địch vũ trụ! (ghê chưa, ghê chưa ^ v ^) 
Khương Điềm Điềm múc thêm một chén nữa, đi qua sân nhỏ bên cạnh: "Vương thẩm, Vương thẩm!!!" 
Vương thẩm lúc này vừa đi làm về, đang ở trong sân rửa tay chuẩn bị nấu cơm, chợt nghe tiếng Khương Điềm Điềm kêu bà, trong lòng khẽ run rẩy, quay đầu lại đã thấy cô đứng ngay cửa ra vào, xinh đẹp lung linh. 
Vương thẩm: "Ai ôi!!!, nhìn thật là đẹp mắt." 
Khương Điềm Điềm được khen ngợi, lập tức ưỡn ngực, nhìn xem đều cùng làm người, cùng là họ Vương, đều là lão thái thái, mà Vương thẩm nói chuyện vẫn xuôi tai hơn nhiều. Quả nhiên có một lão đại nương đáng ghét thì sẽ có một lão đại nương nhiệt tình. 
Cô cười tủm tỉm: "Vương thẩm, hôm nay con mua được ít xương về hầm, liền đem qua nhà thẩm một chút." 
Vương thẩm: "!!!" 
Bà ngẩn người nhìn Khương Điềm Điềm, rất nhanh kịp phản ứng, lập tức cười như đóa hoa cúc (~ ~!): "Ai nha nha, cái này, làm sao không biết xấu hổ như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ngoc-bach-ngot-thap-nien-70/1026723/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.