Lâm Quỳnh dùng hết sức lực hét thật to, nhưng giữa một đám đông hỗn loạn lại cực kì nhỏ bé, giọng cậu nhanh chóng bị dìm xuống, giống như một làn gió nhẹ lướt qua, không thổi bay nổi một thứ gì.
Nhưng giọng nói này lại vang lên một cách rõ ràng trong tai Phó Hành Vân.
Khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt của anh bỗng thảng thốt nhìn người đứng trước mặt, biểu cảm kinh ngạc ngàn năm có một, cổ họng như bị thứ gì làm nghẹn lại, không thể thốt lên dù chỉ một lời.
Lâm Quỳnh hét xong thở dốc vài hơi, quay đầu nhìn anh, "Hành Vân, anh không ước sao?"
Phó Hành Vân hoàn hồn lại, ánh mắt lướt đi lướt lại trên người Lâm Quỳnh, quay đầu đi, từ chối, "Tôi không tin những thứ này."
Lâm Quỳnh cúi người xuống nhìn anh, "Vậy thì thử nói ra điều ước."
Nói rồi còn sợ anh không hiểu phong tình nói không có, vội nói: "Nghĩ kĩ đi, kiểu gì cũng có, lỡ đâu người khác hỏi thì sao?"
"...."
Lâm Quỳnh giống heo ủi bắp thảo mà dụi dụi Phó Hành Vân, "Nói cái đi, đây là lần đầu tiền chúng ta cùng ngắm sao băng đó, lưu lại chút kỉ niệm."
Phó Hành Vân im lặng một lúc.
Lâm Quỳnh: "Nếu anh không muốn nói ra, có thể ước trong lòng."
Lúc này anh mới thỏa hiệp, sau đó, Lâm Quỳnh tò mò hỏi, "Ước gì đó?"
Phó Hành Vân lạnh nhạt trả lời, "Bí mật."
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Không nói thật sao?"
Phó Hành Vân gật đầu, sợ cậu quấn lấy làm nũng, đang định mở miệng từ chối thì nghe thấy cậu nói: "Tôi tôn trọng anh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953337/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.