Mông và chân truyền đến cơn đau, Lâm Quỳnh bị túm lấy, đưa đôi mắt sợ hãi nhìn anh, đôi môi run rẩy đến mức không nói nên lời.
"Không phải em nói tôi đứng dậy được rồi sao?"
"Không phải em nói tôi đứng dậy được rồi sao?"
Anh tức giận đến mức cổ nổi cả gân xanh, tay túm chặt cổ áo Lâm Quỳnh, liên tục lay, rồi không biết nghĩ tới gì đó, không ngừng rống lên một cách đáng sợ như loài dã thú, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh bị nhìn đến phát run.
Phó Hành Vân nhìn chằm chằm cậu, "Em lừa tôi có phải không?"
Lâm Quỳnh bị dọa, lắc đầu nguầy nguậy, "Hành Vân."
"Em cũng lừa tôi" Phó Hành Vân thở hổn hển, giống như quái vật nằm trong hang của mình, đưa ra lời cảnh cáo, "Các người đều lừa tôi!"
"Không phải..." Lâm Quỳnh muốn gỡ tay Phó Hành Vân ra, nhưng tay lại run rẩy buông thõng trên nền nhà, giống như bị gãy xương không nhấc lên được vậy.
"Các người không một ai mong tôi khỏe lại, các người chỉ muốn đợi tôi chết..."
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, "Hành Vân, tôi không như vậy,.... Sợ quá...."
Nhưng đôi mắt đỏ như máu của anh căn bản không nghe lọt bất cứ lời nào, lời nói ra từ miệng khiến lòng người run sợ, "Có phải em cũng chê cười tôi, cười tôi tàn phế có phải không?!"
"Em cũng xem thường tôi?!"
"Em và bọn họ đều như nhau!!!!"
Nỗi sợ chiếm đóng trái tim cậu, đồng thời một sự bất bình và uất ức dâng tràn trong tim, Lâm Quỳnh nghiến chặt răng, giơ tay lên tách tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953338/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.