Lý Hàn Dương nghe xong liền căng thẳng, đứng tại chỗ, hai mắt ngây ngốc nhìn Lâm Quỳnh, sau đó có chút sùng bái, nói: "Không ngờ cậu còn biết nhiều thứ như vậy."
Lâm Quỳnh xua tay, "Kinh nghiệm tích lũy được đó."
Lý Hàn Dương căng thẳng, nhìn chằm chằm chú gà rừng béo tròn kia, "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Lâm Quỳnh: "Để nó đi đã."
Lý Hàn Dương "ok"
Mười phút sau...
Lý Hàn Dương tê hết cả chân, "Sao nó còn chưa đi vậy?"
Lâm Quỳnh suy nghĩ, "Có thể đó là ổ của nó."
Lý Hàn Dương giật mình, "Cái ổ này cũng táo bạo quá rồi đó, nếu như bị thú săn mồi hay người nào đó nhìn thấy chỉ có chết."
Lâm Quỳnh lắc đầu: "Anh không hiểu đâu."
Lý Hàn Dương:?
"Những kẻ đi săn chân chính thường sẽ xuất hiện với hình dáng của con mồi."
Lý Hàn Dương thật thà, "Hóa ra là vậy."
Hai người bất động, đứng đó thêm mười phút, Lý Hàn Dương: "Lâm Quỳnh, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Lâm Quỳnh đè thấp giọng, "Lén đi, đừng kinh động đến nó."
Lý Hàn Dương: "Không thành vấn đề."
Sau đó chỉ thấy hai người giống như ăn trộm vậy, lén la lén lút rời đi.
Đợi đến khi đi xa rồi, hai người không hẹn mà cùng thở phào.
Lý Hàn Dương: "Vừa rồi nguy hiểm thật, cũng may có cậu."
Lâm Quỳnh: "Quá khen."
Sau đó lại nhìn Lý Hàn Dương, Lâm Quỳnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Sao trước giờ tôi chưa từng gặp mẹ của Hành Vân?"
Câu hỏi đột nhiên xuất hiện, Lý Hàn Dương cũng không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953336/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.