Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Quỳnh dù có sống qua hai đời người rồi vẫn chưa gặp chuyện gì bối rối đến vậy, ngồi im trên ghế như tòa cung điện Potala.
Lâm Quỳnh nhìn đồng chí cảnh sát, sau đó giơ một ngón tay trắng nõn, thon dài của mình ra, chỉ chỉ Vương Trình sau đó lại chỉ chỉ sau gáy mình.
Đồng chí cảnh sát gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó để lại biên bản phạt rồi rời đi thật ngầu.
Một lúc sau, Vương Trình cảm khái xong về chàng thiếu niên vì tiền mà sa ngã, "Nói đi, lúc nãy có chuyện gì."
"Cũng không có gì" Nói xong chỉ chỉ vào cửa kính xe, "Lúc nãy vì vi phạm lỗi đậu xe, đồng chí cảnh sát đến đây đưa giấy phạt."
Vương Trình:!!!
"Vậy sao lúc nãy cậu không nói với tôi."
"Anh nói anh cần yên tĩnh, bảo tôi lát nữa hãy nói."
"...."
Khi hai người đến được địa điểm ghi hình đã là nửa tiếng sau, Lâm Quỳnh mở cửa xuống xe đột nhiên lảo đảo một chút.
Vương Trình nhìn thấy liền mở miệng hỏi: "Sao dáng cậu đi đường cứ là lạ nhỉ?"
Lâm Quỳnh đứng thẳng người, nhớ đến trải nghiệm chạy 2000m hôm đám cưới, "Hai ngày nay vận động quá độ."
Vương Trình trừng lớn mắt, trong nháy mắt tưởng tượng ra cảnh một chàng thiếu niên thiếu thốn, vì tiền mà phải hiến thân, bị sỉ nhục, chà đạp.
Nhưng cũng chỉ thở một hơi thật dài, quan tâm nói: "Cơ thể còn ổn không?"
"Khá ổn."
Sau đó Lâm Quỳnh giống như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn trời, đôi mắt bị ánh mặt chời chiếu híp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953290/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.