Vương Trình: "...."
Hắn chắc não úng nước rồi mới thật sự cho rằng trong lòng cậu có ai đó, "Haizz..."
Lâm Quỳnh nhìn qua, "Còn trẻ mà thở dài gì chứ."
"...." Vương Trình nhất thời cạn lời, sau đó nhìn đối phương, định tìm một con đường khác, "Lâm Quỳnh, thật ra giá trị của một đời người rất cao, chỉ cần nỗ lực hết mình sẽ có ngày được đền đáp."
"Không nhất thiết phải phó thác đời mình lên người một ai khác."
Lâm Quỳnh: "Ừm, tôi biết."
Vương Trình trừng lớn mắt, "Cậu thật sự biết?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Vương Trình: "Vậy tại sao cậu lại kết hôn?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Tôi không muốn nỗ lực nữa."
"...."
Lâm Quỳnh nhìn hắn, mắt chớp chớp hai cái, vô cùng sâu sắc nói: "Nỗ lực chưa chắc sẽ thành công, nhưng từ bỏ chắc chắn sẽ rất nhẹ nhõm."
Củi mục không đẽo được!
Vương Trình nhìn cậu mà đầu đau tim nhói, "Vậy thì là vị cậu căn bản chưa từng nỗ lực!"
"Cậu có biết những diễn viên nhỏ như cậu luôn luôn có người đang nỗ lực không, cậu có biết một phút người ta đứng trên sân khấu là bao nhiêu lâu dưới sân khấu không?"
Đối phương dâng trào kích động nói, Lâm Quỳnh sững sờ một lúc, "60 giây?"
Vương Trình: "...."
Hay cho một tên nô lệ của đồng tiền.
Cuối cùng Vương Trình đành dùng ánh mắt đầy đau khổ tiễn Lâm Quỳnh vào biệt thự.
Lúc này hoàng hôn đang dần buông, Lâm Quỳnh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, đi về phía nhà.
Khi vào cửa còn cố ý giấu chiếc túi giấy trên tay ra sau lưng, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953291/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.