Miệng nhỏ của Lâm Quỳnh không ngừng bla bla. Phó Hành Vân khoanh tay nhìn cậu, "Câu cho rằng tôi sẽ tin cậu?" Lâm Quỳnh nhìn anh, hỏi ngược lại, "Không phải sao?" "Nếu cậu đã nói thích tôi từ rất lâu, vậy tại sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cậu." Lâm Quỳnh nhìn anh chằm chằm, "Anh quên rồi." Phó Hành Vân: "Gì cơ?" Lâm Quỳnh: "Tôi tự ti." "...." "Nhưng chúng ta quả thật đã từng gặp nhau." Phó Hành Vân nhướng mày, "Ở đâu?" Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Trong mơ." "...." Lâm Quỳnh hắng giọng, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi biết anh bây giờ không thể nào tin tôi, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, anh chỉ cần biết rằng tôi yêu anh" tiền của anh, "Là đủ rồi." Đôi mắt ấy trong veo, chân thành, giống như có một ma lực nào đó hấp dẫn người khác, khiến người ta không dời mắt đi được. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sở thủy tinh chiếu vào phòng, bóng cây đa búp đỏ bày trong phòng khách bị kéo dài ra, che phủ toàn thân Phó Hành Vân, nhưng ánh sáng phản chiếu trên chiếc xe lăn lại vô cùng chói mắt. Ánh sáng một sáng một tối, gương mặt vốn trắng trẻo của thanh niên bị chiếu càng thêm rõ ràng, môi đỏ răng trắng, ánh mắt sáng ngời, đôi mắt đen như trái nho nhìn thẳng vào anh, hàng mi cong dài rủ bóng khẽ run. Ngón tay Phó Hành Vân khẽ nắm chặt. Đôi mắt rủ một nửa nhìn Lâm Quỳnh. Rất đẹp, người trước mắt rất quyến rũ. Phó Hành Vân nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, quả thật trời rất đẹp, cuối cùng hai người ai cũng lùi một bước, chuẩn bị ra sân vườn rộng như sân golf đi dạo. Lâm Quỳnh hài lòng thỏa ý đẩy người đi dạo trong vườn, bởi vì vận động quá độ 2000m hôm qua nên sáng sớm hôm nay chân đã tê mãi đến bây giờ. Vốn dĩ định đi bộ khoảng mười mấy phút, nhưng diện tích của biệt thự này so với tưởng tưởng của cậu hình như còn lớn hơn rất nhiều. Lượn bên ngoài một vòng thôi mả mất cả nửa tiếng đồng hồ, khi về đến nhà, Lâm Quỳnh giống như phế nhân nằm trên sô pha, ngửa bụng lên như cá chết ngửa bụng. Phó Hành Vân nhìn cậu rồi quay người lên lầu ba. Reng--- Điện thoại để bên cạnh rung lên, nghe thôi cũng làm người ta nhức đầu. Lâm Quỳnh giơ tay cầm lên nhìn một cái, là một số lạ chưa lưu. Nhích ngón tay, lướt qua bắt máy. Đầu dây bên kia thấy đối phương bắt máy, vừa định mở miệng thì ngay lập tức nghe thấy giọng nói hữu khí vô lực của một chàng thanh niên. "Không mua bảo hiểm." "...." Vương Trình, "Tôi không bán bảo hiểm." "Ồ" Đối phương uể oải đáp lại một tiếng, "Không làm thẻ." "...." Vương Trình hít sâu một hơi, "Tôi không bán bảo hiểm, cũng không làm thẻ, tôi là quản lý của cậu!" Lâm Quỳnh vừa nghe thì chân mày lập tức nhướng lên, nguyên chủ vậy mà lại là một tên phá của có công ăn việc làm. Trong sách không miêu tả quá nhiều về tên pháo hôi Lâm Quỳnh này, đơn giản mà nói thì sinh ra để chết. Vì vậy mà cậu ta làm công việc gì, trong sách không miêu tả chi tiết. Đối phương tự xưng là quản lý, lẽ nào là người trong ngành giải trí? Lâm Quỳnh đáp lại một tiếng, "Có chuyện gì sao?" Giọng Vương Trình đầy phẫn nộ, "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi, cậu xem xem bây giờ đã là ngày mấy rồi, cậu xin tôi nghỉ phép ba ngày, bây giờ con mẹ nó chứ, đã qua cả tuần rồi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu." Lâm Quỳnh đưa điện thoại ra xa một chút, "Có một số chuyện làm trì hoãn." "Bây giờ đã giải quyết xong hết chưa?" Vương Trình cũng biết rõ đối phương là loại người chết tiệt gì, hắng giọng một cái, tâm trạng hòa hoãn lại không ít, ngữ khí cũng ôn hòa hơn. Suy cho cùng thì những lúc như thế này, đối phương hoàn toàn có thể trực tiếp hất mặt, ngắt điện thoại, chơi trò mất tích. Lâm Quỳnh ngước mắt nhìn lên lầu ba một cái, "Gần như xong cả rồi." Vương Trình nghe vậy liền nói thẳng, "Tôi nhận việc cho cậu rồi, ngày mai tới đón cậu." Lâm Quỳnh rơi vào trong mây mù, "Công việc gì?" "Chụp hình phục trang, không dễ dàng gì kiếm được việc, cậu đừng có mà làm hỏng chuyện đấy." Lâm Quỳnh nghe xong gật gật đầu, lập tức hiểu được phần nào sự nghiệp của mình. Vương Trình: "Sáng sớm ngày mai tôi đến đón cậu, chỗ cũ đúng chứ." Lâm Quỳnh nào biết chỗ cũ là ở đâu, mở miệng nói: "Tôi đổi chỗ ở rồi." Vương Trình: "Vậy cậu gửi địa chỉ cho tôi, mai tôi đến đó." Lâm Quỳnh OK một tiếng. Vào giờ cơm tối, Lâm Quỳnh nói với Phó Hành Vân chuyện ngày mai phải đi làm. Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt hiếm có mà xuất hiện sự bất ngờ. "Có công việc tìm đến cậu?" Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm, không biết bao giờ kết thúc, có thể là tối mới về." Phó Hành Vân không nhìn cậu nữa, "Cậu không về cũng được." "Vậy sao được" Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Bồn tắm massage trong nhà sẽ phải chịu cô đơn đấy." "...." Ngày hôm sau Lâm Quỳnh gõ cửa phòng kế bên, "Tôi đi làm đây, anh nhớ ăn bữa sáng nhé." Đợi bên trong truyền ra lời đáp lại đầy lạnh nhạt của người đàn ông, cậu mới xuống lầu ra khỏi nhà." Vương Trình gọi điện thoại tới, "Tôi tới rồi, cậu từ trong đi ra là thấy tôi ngay." Quả không sai, cậu vừa ra khỏi khu biệt thự, liền nhìn thấy bên kia đường có một người đàn ông trung niên đang đứng dựa vào xe vẫy vẫy tay về phía cậu. Sau lưng là một chiếc BMW mới. Lâm Quỳnh hiểu rõ, vừa đi thêm vài bước, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân, sau đó một bóng dáng non nớt chạy xông về phía cậu, giống như một như một chú bướm vỗ cánh bay lên chiếc BMW kia. BMW màu đen chạy đi mất rồi, lộ ra một chiếc xe cá mập cũ nát phía sau. Vương Trình thấy đối phương thì liền vui mừng vẫy tay, "Lâm Quỳnh!!!" Lâm Quỳnh: "..." Đối phương trông có vẻ mới qua hai mươi, tuổi tác so với cậu thì không chênh lệch lắm. Lâm Quỳnh bước lên phía trước kéo cửa chiếc xe cá mập ra, ngồi lên. Vương Trình nhìn khu biệt thự xa hoa phía sau, không khỏi bất ngờ cảm thán, "ĐM, nơi này còn tốt hơn nhiều chỗ ở của cậu trước đây." Mặc dù biết nhà Lâm Quỳnh giàu có, nhưng gần đây nghe nói doanh nghiệp nhà cậu cạnh tranh không nổi, không kiếm ra tiền, nên tên phú nhị đại phá của này mới ra ngoài kiếm tiền. Mặc dù tiền kiếm được không đủ cậu tiêu, nhưng Lâm Quỳnh trước giờ tiêu xài phóng khoáng, không mấy để ý tới, nơi ở trước đây của cậu là chung cứ thuê theo tháng với giá không hề rẻ. Hắn may mắn được đến một lần, bên trong không khác gì chuồng heo. Nhưng những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ Lâm Quỳnh vậy mà lại chuyển đến sống ở khu biệt thự nhà giàu nổi tiếng. Vương Trình đưa mắt nhìn cậu, "Ba cậu lọt vào danh sách Forbes rồi?" Lâm Quỳnh nhìn hắn một cái, "Đâu có." Vương Trình: "Vậy sao cậu lại đi từ trong đó ra?" Lâm Quỳnh quay đầu nhìn, sau đó giơ tay chỉ: "Cậu nhìn thấy con đường kia không." Vương Trình lập tức ngó đầu ra nhìn, "Thấy rồi." Lâm Quỳnh mở miệng, "Tôi đi từ trong đó ra." Vương Trình: "...." Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trình nổ máy. Âm thanh vang rền chói tai vang lên, xem ra chiếc xe cá mập này cũng đã có tuổi rồi. Chiếc xe cá mập nhỏ cọc cà cọc cạch đi trên đường, thông qua trò chuyện, Lâm Quỳnh cũng từ Vương Trình mà hiểu rõ về công việc của nguyên chủ. Làm diễn viên trong giới giải trí, nhưng ra mắt hai năm rồi mà vẫn như người mới. Lâm Quỳnh không có danh tiếng, nhưng bệnh ngôi sao thì có thừa, không diễn thi thể, không đóng quần chúng, nếu không vui thì sẽ quay đầu đi thẳng. Một nghệ sĩ càng làm càng nát bét như vậy đương nhiên sẽ không có người muốn dùng. Suy cho cùng thì trong giới giải trí đâu thiếu những người vừa đẹp, vừa nghe lời, mặc dù tướng mạo của cậu xuất chúng, nhưng cũng không nhận được việc gì. Lịch trình hôm nay, cũng chẳng qua chỉ là chụp hình mẫu cho một thương hiệu nhỏ bình thường mà thôi. Không sai, còn không phải một kiểu tạp chí nữa, chỉ là treo trên trang web của thương hiệu nhỏ kia vài ngày thôi. Vương Trình vừa lái xe, vừa liếc qua nhìn cậu, cảm thấy cái bệnh ngôi sao của cậu hôm nay đã bớt đi không ít. "Cậu biến mất lâu như vậy, đã làm những gì thế?" Lâm Quỳnh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Hành Vân, nhắc đối phương đừng quên ăn sáng, sau khi nghe đối phương hỏi, trả lời, "Rút chút thời gian ra kết hôn." Kít! - -- Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên. Vương Trình vội vàng dừng xe lại bên đường, "Cậu kết hôn rồi!" Lâm Quỳnh có chút khó hiểu nhìn hắn, "Đúng vậy." Vương Trình lập tức liên tưởng đến cảnh hôm nay Lâm Quỳnh bước ra từ khu biệt thự nhà giàu, mặc dù là khu nhà giàu, nhưng đa số người sống ở khu đó đều là những thương nhân giàu có nổi tiếng. Hắn ngày ngày xem bản tin tài chính là vì mong muốn một ngày nào đó trúng xổ số, tiến vào danh sách những người giàu có nhất. Nhưng mấy ngày gần đây cũng không nghe nói có đại gia trẻ tuổi nào kết hôn, lòng Vương Trình đột nhiên nặng nề. "Đối phương lớn hơn cậu không ít nhỉ." Lâm Quỳnh suy nghĩ, kém sáu tuổi, một bàn tay đếm không hết, "Đúng là không ít." Vương Trình không dám tin, đối phương sẽ vì tiền mà sa ngã đến mức độ này, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng hỏi: "Cậu vừa ý đối phương ở điểm nào." "Là khí chất bất phàm, ăn nói nho nhã." Vương Trình thầm cầu nguyện trong lòng. Lâm Quỳnh vô cùng thành thật, vừa nghĩ đến món tiền cấp dưỡng sau ly hôn liền cười xán lạn, "Tiền của anh ấy." Vương Trình: "Cậu gả cho một lão già." "Lão già gì chứ, lão già khó nghe vậy." Lâm Quỳnh nghiêm túc phản bác. Vương Trình nhìn thấy một tia hi vọng. Lâm Quỳnh: "Anh ấy chẳng qua chỉ là sống hơi lâu mà thôi." Vương Trình: "...." Mặc dù trước đây Vương Trình rất ghét Lâm Quỳnh, thậm chí đến độ muốn bỏ luôn, không làm nữa. Nhưng lại cảm thấy đáng tiếc cho sự sa ngã của đối phương, thấy dáng vẻ không tim không phổi chết tiệt của cậu mà cảm thấy đầu đau tim nhói. Trong nháy mắt, nụ cười của đối phương cực kì sáng chói, sinh mệnh tươi đẹp này lại phải vì tiền mà bán đi linh hồn của bản thân, bị người ta sỉ nhục, chà đạp, bước lên con đường lầm lỡ. Đến khi già rồi, đối phương chắc chắn sẽ hối hận. Vương Trình nhìn cậu, "Cậu vậy mà thật sự không kén chọn nhỉ." Lâm Quỳnh thẹn thùng cười, "Làm người không thể quá trèo cao." Sau đó phá vỡ sự phiến diện của đối phương, nói với người ta: "Hơn nữa, lão già thì có sao chứ, lão già có của để còn hơn những thanh niên không đáng tin ngoài xa hội." Vương Trình mặt đầy bất lực, nghe Lâm Quỳnh ngồi bên lảm nhảm. Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, không tiền cửa cũng mở không ra. Nhìn gương mặt thường ngày hay diễu võ dương oai của đối phương, Vương Trình trầm mặc, ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trời, vô cùng lo âu. Lâm Quỳnh thấy vậy nghi hoặc hỏi: "Anh đang làm gì thế?" Vương Trình không nhìn mà lại thở dài một hơi, "Cảm khái thế giới này." Lâm Quỳnh "ồ" một tiếng, sau đó nhìn kính chiếu hậu, còn muốn nói thêm gì đó. Chỉ thấy Vương Trình trầm giọng nói: "Có chuyện gì lát nữa hãy nói, để tôi yên tĩnh một chút đã." "Nhưng mà...." "Đừng quan tâm đến tôi!" Lâm Quỳnh lặng lẽ nhìn cảnh sát đang cầm giấy phạt đi đến. "...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]