Edit: Chou
Beta: Dii
__________________
Lộ Tinh Thần không gặp Lạc Hàn trên bàn ăn vào sáng sớm ngày hôm sau.
Hứa Nặc từ trước đến giờ lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, bây giờ chỉ cúi đầu im lặng ăn cháo, thấy Lộ Tinh Thần ngồi xuống cũng chỉ ngẩng đầu cười với cậu một cái.
Nụ cười đó trông còn khó coi hơn là khóc.
Bầu không khi trong phòng ăn khác hẳn so với thường ngày.
Lộ Tinh Thần nhìn xung quanh một vòng: "Lạc Hàn vẫn chưa xuống sao?"
Câu hỏi này hỏi có hơi không đúng lúc, gương mặt đang cố cười của Hứa Nặc càng trông khó coi hơn.
"Lạc Hàn đi rồi, nó nói nó... dọn ra ngoài ở hai ngày, Tinh Thần à, mẹ xin lỗi, đều tại mẹ không tốt, là do mẹ quá nóng lòng."
Hứa Nặc hổ thẹn nói.
Ở với Lạc Hàn mấy mươi năm rồi, bà vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được nóng vội, với tính cách của Lạc Hàn thì phải từ từ mới được.
Tiếc là mỗi lần chuyện sắp thành là lại nhịn không được, sau đó... phá hư hết chuyện.
Lộ Tinh Thần có chút bất ngờ.
Lạc Hàn không giống như người gặp chuyện là bỏ chạy, sao lại đột nhiên không nói tiếng nào đã rời đi?
"Không sao đâu." Lộ Tinh Thần an ủi Hứa Nặc: "Mẹ xem, giữa mẹ và Lạc Hàn đôi lúc cũng có cãi nhau, con với Lạc Hàn... thời gian ở bên nhau của tụi con còn ít, khó tránh sẽ cãi nhau, sau này sẽ ổn thôi."
Lộ Tinh Thần càng rộng lượng, Hứa Nặc càng thấy xấu hổ, bà không kiềm được vành mắt đỏ hoe cả lên: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-si-tinh-trong-sinh-tu-van/1604444/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.