"Em... em thì có gì giấu anh được chứ? Anh nghĩ nhiều rồi." Giang Vân Ảnh cố gắng tránh đi ánh nhìn xuyên thấu của anh trai, cậu sợ bản thần trong một phút giầy lơ là nào đó sẽ bị anh trai đoán được hết tầm tư.
"GIANG!VÂN!ẢNH!"
Giang Minh Trực có cảm giác mình không thể bình tĩnh nổi với cậu. Nói đến vậy nhưng Giang Vân Ảnh vẫn nhất quyết giấu chuyện của bản thân.
"Anh.. anh, có gì chúng ta từ từ nói được không? Em sợ." Giang Vân Ảnh luống cuống, cậu nhìn gương mặt đã sớm đen của anh trai mà sinh ra sự sợ hãi.
Nói thật, cậu vẫn chưa hiểu được lý do mà Giang Minh Trực lại tức giận đến vậy.
Khoan đã..
Một tia sáng vụt qua suy nghĩ của Giang Vân Ảnh và cậu thầm nuốt một ngụm nước bọt.
"Anh, có phải anh biết em bị thương không?"
"Ha, anh còn tưởng em định giấu anh đến lúc khỏi?" Giang Minh Trực ngước mắt lên nhìn thẳng vào Giang Vân Ảnh. Đôi mắt của y sâu không thấy đáy, cơ bản là cậu không thể nhìn ra được thứ cảm xúc gì ẩn giấu trong đó.
Giang Vân Ảnh: "Tại vết thương cũng nhỏ nên em không muốn..."
"Nhỏ? Em muốn mình phải nằm liệt giường mới coi là nặng có đúng không?" Giang Minh Trực thật sự là bị em trai chọc đến tức giận.
Giang Vân Ảnh là người mà Giang Minh Trực cưng như cứng trứng, hứng như hứng hoa. Có thể coi là tâm can bảo bối của y. Vậy mà cậu lại dám ngược đãi bản thân như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/3672087/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.