Ông bà xưa nay vẫn thường có câu: Sợ điều gì nhất thì điều ấy sẽ đến với bạn. Trước kia Giang Vân Ảnh vẫn không hề tin vào điều này cho đến tận giờ phút này, cậu mới thầm thấm thía câu nói kia của ông bà. (7)
Giang Vân Ảnh: "Anh hai, anh đến đây chi vậy?"
"Đến đón em về nhà. Không được sao?"
"À thì.."
Giang Vân Ảnh có chút lúng túng. Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa tin được Giang Minh Trực đang đứng trước mặt mình. Chả lẽ Giang gia sắp phá sản rồi sao mà một tổng tài bạc tỷ như Giang Minh Trực có thời gian rảnh đến nỗi đi xe đến đây đón cậu.
Nếu Giang Vân Ảnh nhớ không nhầm thì từ trụ sở của Giang thị qua chỗ cậu cũng phải mất hai giờ lái xe.
Đối với người bình thường, hai giờ cũng không nhiều nhưng đối với anh trai cậu, hai giờ là bằng bao nhiêu con số không luôn ấy. Giang Vân Ảnh càng nghĩ càng thấy xót tiền.
"Em định đứng đơ ở đó đến bao giờ nữa? Cẩn thận mai lại ốm"
"Em.. em lên xe ngay.
Sau khi đã yên vị ở trên ghế phụ, Giang Vân Ảnh vẫn chưa hết sốc. Nói thật, cậu vẫn không tìm được lý do thích hợp cho việc Giang Minh Trực có mặt ở đây lúc này."À anh hai.. sao anh lại đến đón em giờ này vậy? Công việc của anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?" Giang Vân Ảnh vừa nói vừa lén nhìn qua gương để quan sát nét mặt của Giang Minh Trực. Nhưng dường như gương mặt ấy quanh năm suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/3616743/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.