Editor: acedia
"Chính là em ấy." Văn Chi Vọng nghiêng người, hỏi Văn phu nhân kế bên, "Mẹ đã vừa lòng chưa?"
Sắc mặt Văn phu nhân cổ quái nhìn Văn Chi Vọng.
"Tiểu Đàm thằng bé... thành niên rồi đúng không?"
Ánh mắt hoài nghi của Văn phu nhân khiến Văn Chi Vọng thấy hơi tổn thương.
Văn Chi Vọng nói: "Đương nhiên."
Chỉ có điều nói thật, hắn cũng chẳng biết rốt cuộc Đoàn Đoàn bao tuổi.
Nhưng nếu Đoàn Đoàn đã tới kỳ phát tình, chứng minh hẳn là cậu không còn nhỏ, chắc đã trưởng thành.
Văn phu nhân lại liếc mắt nhìn Văn Chi Vọng một cái, rồi chợt thở dài.
Bà nói: "Tiểu Đàm thoạt nhìn vừa nhỏ vừa ngoan, mà con đã cả đống tuổi, mẹ thật lòng lo lắng cho con đấy. Thiếu niên như Tiểu Đàm, ngoài kia có hàng tá kẻ thích! Con nói coi con... sao không chủ động chút chứ!"
Văn Chi Vọng "cả đống tuổi", mặt vô biểu tình nhìn Văn phu nhân.
Văn phu nhân xua tay bảo: "Thôi thôi, mẹ mách cho con mấy chiêu. Còn việc con tiếp thu đến đâu..."
Văn phu nhân ý tứ hàm xúc nói tiếp: "Thì phải coi bản thân con."
Văn Chi Vọng không lên tiếng.
Hắn nhìn Đàm Nhiên cách đó không xa, hết sức chăm chú.
Đàm Nhiên đang cầm "chi phí chung" ngồi trong quán cà phê nhân viên trong công ty Văn Chi Vọng, ăn món tráng miệng, uống cà phê một cách ngon lành.
Làm người vẫn là tốt nhất, chí ít có thể ăn vô số món ngon!
Đàm Nhiên xúc một muỗng bánh anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-nha-giau-so-mot/3571606/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.