Editor: acedia
"Anh muốn tôi làm gì?" Đàm Nhiên vừa vào phòng Văn Chi Vọng liền lập tức biến thành người.
Văn Chi Vọng nói: "Chuyện giữa tôi với mẹ, em hẳn biết chứ?"
Đàm Nhiên gật đầu.
"Rất đơn giản, em chỉ cần sắm vai "Tiểu Đàm" một thời gian là được." Văn Chi Vọng bảo, "Trùng hợp là em cũng họ Đàm, đúng chứ?"
Đàm Nhiên ngồi trên sô pha màu đen, cậu nghĩ ngợi: "Tôi phải giả bộ bao lâu?"
Văn Chi Vọng đến cạnh cậu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc ngắn mềm mại đen nhánh.
Hắn xoa đầu cậu trai: "Không lâu lắm đâu."
"Nếu em đáp ứng, tôi sẽ không cho em đi triệt sản. Hơn nữa còn có thể cho em một tấm thẻ đen." Văn Chi Vọng đưa cho Đàm Nhiên một tấm thẻ, "Hạn mức bên trong rất cao. Khi tôi làm việc, em có thể ở trong văn phòng hoặc ra ngoài đi dạo, mua đồ. Đánh tiếng với tôi trước, rồi em muốn làm gì cũng được."
Tốt thế à!
Nhưng mà Đàm Nhiên nhìn thẻ đen trong tay Văn Chi Vọng, trong lòng lại có chút do dự.
Cậu nói: "Tiền trong thẻ này dẫu gì cũng là của anh, tôi tùy tiện dùng như thế, không tốt lắm đâu?"
Văn Chi Vọng cười khẽ, chăm chú nhìn mắt thiếu niên.
Hai mắt xanh lam trong veo, có tý hơi nước mỏng.
Văn Chi Vọng đáp lời: "Làm chủ nhân, đương nhiên phải chiều thú cưng của mình thật tốt, đúng không nào?"
"Huống hồ, em còn giúp tôi việc lớn mà gấp như vậy. Chiếc thể này, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-nha-giau-so-mot/3571605/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.