Nhận được quà của Ngụy Kiến Vĩ, Hà Hiểu Vân oán thầm thì oán thầm nhưng lại nhịn không được vạch đầu ngón tay ra tính. 
Cho tới bây giờ đối phương đã tặng cho cô một quyển sách, một đôi giày và một cái khăn, mà cô thì chỉ tặng một cuốn sách cũ, còn là dùng tiền của anh mua, giống như không được tử tế lắm. 
Nhưng cô nhất thời cũng không thể nghĩ ra có thể tặng cái gì, đi cửa hàng mua đồ thì tiền là của anh, không có thành ý của cô ở trong đó, nếu như không xài tiền của anh túi cô còn sạch hơn mặt nữa. 
Liên tiếp mấy ngày cô đều nghĩ về vấn đề này, cũng may tiệm chụp hình còn chưa gửi ảnh đến nên không vội hồi âm cho Ngụy Kiến Vĩ. 
Sáng hôm nay cô cắt cỏ cho heo xong trên đường về thấy trong sân của một nhà có cây đào, quả đào ở dưới thấp đã bị hái hết, trên ngọn còn mấy quả, quả đào hồng phấn với lông mao mịn làm người ta nhìn nhà ứa nước bọt. 
Hà Hiểu Vân đột nhiên nhớ ra, có một lần cô và Ngụy Kiến Vĩ cùng lên núi, trong mảnh rừng trên núi nhìn thấy hai cây đào dại, lúc đó đào xanh chỉ chừng đầu ngón tay, nay hẳn đã chín, cũng không biết còn lại bao nhiêu. 
Cô lập tức quyết định đi vào rừng tìm vận may. Sau khi ăn cơm trưa xong thì nói với Vương Xuân Hoa: "Mẹ, con lên núi hái chút đào, mẹ giúp con trông Tiểu Hàng một chút." 
"Trời nóng như vậy nếu con muốn ăn đào thì mẹ đi qua nhà khác hái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119727/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.