Đối với người làm lính trong bộ đội mà nói, bởi vì quanh năm không thể trở về nhà nên tình cảm tưởng niệm tích lũy theo tháng theo ngày, thư nhà gửi đến thường sẽ trở thành sự an ủi duy nhất. 
Mỗi lần có người nhận được thư thì đều sẽ trở thành đối tượng được người khác hâm mộ, trước kia Lâm Nhạc Phi chính là người đi đường mang theo gió. 
Anh kết hôn sớm, năm nay vừa ngoài ba mươi nhưng con trai lớn đã mười hai tuổi, đi học tiểu học mấy năm nên biết rất nhiều chữ, có thể viết thay cho mẹ. Mà tình cảm của Lâm Nhạc Phi và vợ rất tốt, vợ chồng từ khi còn trẻ, ở bên nhau hơn chục năm, nếu không phải trong nhà có người lớn cần phải chăm nom thì vợ con anh đã sớm đi theo quân. 
Có những nguyên nhân này nên trên cơ bản Lâm Nhạc Phi và trong nhà mỗi tháng trao gửi một phong thư, vì thế trước mặt người khác anh rất đắc ý, mỗi ngày bốc phét khoe khoang vợ mình có bao nhiêu nhớ nhung bao nhiêu không nỡ mình. 
Nhưng mà gần đây, anh cảm giác sự ưu việt của mình gặp phải uy hiếp. 
Vấn đề ở chỗ lão Ngụy. 
Trước đây lão Ngụy hai ba tháng mới có một phong thư, giống như những người khác trong bộ đội, không có gì nổi bật, không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng năm nay sau một chuyến trở về nhà thì không biết là được tiêm máu gà* hay làm sao mà mới trở lại bộ đội không tới hai ngày đã bắt dầu viết thư, sau đó nhận thư, lại viết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119728/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.