Ngụy Viễn Hàng được cậu cho cái còi quả thực thích rất nhiều ngày, còn muốn Vương Xuân Hoa tìm cho cái dây thừng xỏ qua đeo trên cổ, lúc đi đường vung qua vung lại làm cho thằng bé hưng phấn cực kỳ. 
"Mẹ, Diễm Diễm muốn cái còi của con, con mới không cho cậu ấy." 
Hà Hiểu Vân đang dọn phòng, Ngụy Viễn Hàng ngồi trên giường đung đưa chân ngắn, chơi với cái còi yêu dấu của mình. 
Cô thu dọn đồ trên bàn qua một bên, lấy khăn ướt lau mặt bàn: "Không muốn cho thì cũng đừng cả ngày khoe khoang trước mặt người ta, ngày nào bị Diễm Diễm lấy mất thì mẹ cũng không giúp con lấy về đâu." 
Ngụy Viễn Hàng nghe xong thì thẳng lưng ưỡn ngực, cái bụng nhỏ mập mạp nâng lên hạ xuống, "Diễm Diễm không lấy được, cậu ấy đánh không lại con!" 
"Đánh nhau với con gái, con cũng thật giỏi." Hà Hiểu Vân cạn lời. 
Tiểu Bàn Tử nghe vậy còn cảm thấy đắc chí. 
Từ khi Ngụy Kiến Vĩ đi bàn đọc sách được Hà Hiểu Vân dùng, trừ mấy cuốn sách trên bàn thì còn có ống đựng bút làm bằng thân trúc, đựng bút chì và một chút đồ lặt vặt. 
Cô đổ đồ bên trong ống đựng bút ra tính lau bụi bên trong thì bỗng thấy rơi ra một tấm hình, chính là tấm hình mấy ngày trước Ngụy Kiến Vĩ gửi về, cô không có chỗ để lại sợ một tấm hình nhỏ dễ lạc mất nên để trong ống bút, không nghĩ tới mới mấy ngày mà mình đã quên mất có việc này. 
Cô lau khô tay sau đó cẩn thận cầm lấy một góc của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119726/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.