Thiết Trụ đặt bát xuống, tò mò chạy tới, nhìn chăm chú một lúc: “Bà đang làm gì thế?”
Trần Vân bảo với cậu: “Rang hạnh nhân cho các con ăn.”
Thiết Trụ không thể tưởng tượng ra mùi vị của hạnh nhân, dứt khoát tự mình ăn một hạt, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, vì vậy không đi ra ngoài mà cùng tách quả hạnh nhân để tìm hạt.
Trần Vân chỉ lựa ra một nắm hạt hạnh nhân nhỏ từ nửa sọt.
Rửa sạch hạt hạnh nhân, để ráo nước.
Đun to lửa, cho một ít muối vào nồi, đổ hạnh nhân vào và đảo đều tay.
Phần nước trong hạt hạnh nhân dần dần khô lại, tỏa ra hương thơm ngào ngạt tươi mát, trong nồi có tiếng nổ, mấy đứa trẻ kiễng chân bên bếp, Thiết Đản nhỏ nhất không đủ cao để nhìn thấy được, sốt ruột kêu “a a”.
Âm thanh dần dần bớt, mùi thơm của hạt hạnh nhân ngày càng ngào ngạt, Trần Vân bảo Thiết Trụ tắt lửa, đổ hạnh nhân ra.
Vỏ của hạnh nhân mới rang nóng hổi, khi đã nguội mới có thể chạm.
Trần Vân bóc hai hạt hạnh nhân, đưa cho Thiết Trụ và Nhị Nữu mỗi người một hạt.
“Ăn ngon không?”
Hạnh nhân giòn rụm thơm ngon, thêm chút muối và vị ngọt của nhân hạt, khiến cho hương vị có nhiều tầng lớp hơn, sau khi ăn xong lưu lại hương thơm trên môi và răng.
Nhị Nữu nhớ lời Trần Vân, ăn xong mới nói: “Ngon ạ.”
Thiết Trụ cũng gật đầu đồng ý.
Ba người ăn hạnh nhân thơm ngọt, chỉ có Thiết Đản nhỏ nhất không có gì, chảy nước miếng một lúc, túm lấy quần Trần Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017058/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.