Những quả hạnh bị cô hái được đều ném xuống đất, nhặt vào được nửa sọt.
Nửa cái sọt trên lưng cô đều là quả hạnh, hái thêm một ít mộc nhĩ, rồi mới quay về nhà.
Về đến nhà vừa đến thời gian nấu cơm, nhà nhà khói bếp nghi ngút.
Trần Vân đi trên đường, thỉnh thoảng có người đi qua sẽ chào hỏi.
“Vợ Vệ Hoa, lên núi hả?”
“Đúng vậy, hái được một ít nấm.”
“Hái được rất nhiều.” Người nọ nhìn sọt của cô đầy ắp, trong lòng ê ẩm: “Số cô thật tốt, gả cho Vệ Hoa đúng là được hưởng phúc, không cần làm ruộng.”
Trần Vân nhìn cô ta cười một tiếng, còn gật đầu: “Chị dâu nói rất đúng.”
Một lời nói ra làm người phụ nữ tức giận chết người.
“Mẹ về rồi!” Trần Vân đứng ở cổng gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân.
Nhị Nữu mở cửa, đứng trong sân nhìn cô.
“Con gái nhỏ đáng yêu, buổi trưa vui vẻ.” Trần Vân đi vào sờ sờ bím tóc cô bé: “Buổi sáng em trai có nghe lời không?”
Nhị Nữu do dự một chút cuối cùng nói thật: “Không nghe lời lắm ạ.”
“Ai, em trai còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, cho nên nếu không nghe lời cứ đánh.”
Phần lớn gia đình nông thôn đều trọng nam khinh nữ, có một số đứa trẻ ngủ quá nhiều, đến đêm còn đem con gái đuổi ra ngoài.
Lời này của Trần Vân lần đầu tiên Nhị Nữu nghe được xong trực tiếp ngây ngẩn.
“Khụ, ý mẹ là, ở một số thời điểm bất khả kháng thì nên dùng những biện pháp phi thường để giải quyết vấn đề.”
Nhị Nữu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017057/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.