Trần Vân chỉ có thể giải thích: "Bọn họ đi bằng tàu hỏa."
Mấy đứa trẻ xa nhất cũng chỉ mới được đến thị trấn, và tàu hỏa là phương tiện giao thông trong truyền thuyết đặc biệt lợi hại, khiến chúng mê mẩn.
“Tôi muốn đi tàu hoả."
Nhị Nữu nhẹ giọng nói tiếp: "Em cũng muốn."
Trần Vân nghe vậy, liền nói với hai đứa nhỏ: "Tương lai sẽ có cơ hội.”
*
Thời trung học của Trần Vân đã từng kết bạn qua thư từ, trường học giao cho họ một tạp chí Tiếng Anh trong đó cũng có chuyên mục viết thư.
Thời điểm đó cô cũng đi tìm một người bạn, sau đó mối liên hệ của hai người đã kéo dài nhiều năm.
Sau đó, người bạn kia chuyển đi chỗ khác, địa chỉ cũng không thông báo cho cô, bọn họ cứ thế mà cắt đứt liên lạc.
Chuyện này đã xảy ra được mười mấy năm rồi. Sau này internet dần phát triển, các loại ứng dụng mạng xã hội cũng được ra đời nhiều hơn, cho dù cách bao xa cũng có thể biết được tin tức của đối phương. Loại viết thư trao đổi cũng dần bị đào thải, loại bỏ.
Trần Vân đã lâu không viết thư, cô gần như đã quên mất định dạng của một bức thư, đầu bút cách tờ giấy hai cm, cũng chưa có viết xuống.
Thiết Trụ có rất nhiều điều muốn nói với cha mình, thấy Trần Vân không động đậy, lo lắng đến vò đầu bứt tai.
"Mau viết đi!"
“Chờ đã.” Trần Vân cân nhắc, nên đặt tiêu đề là “Đồng chí Trịnh Vệ Hoa thân mến” hay là “Đồng chí Trịnh Vệ Hoa kính yêu?”
Cô suy nghĩ nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017050/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.