“Tôi muốn đi tắm bây giờ!” Thiết Trụ trợn tròn mắt nói: “Tôi xuống sông tắm rửa!”
“Con cho là được sao?” Trần Vân trừng mắt nhìn cậu: “Sông là nơi trẻ con nên đi không? Nếu bị ngã thì làm sao?”
Thiết Trụ ghét nhất là việc người khác xem cậu như một đứa trẻ, tức giận nói: "Tôi không còn nhỏ nữa.”
Trần Vân nghe vậy liền bật cười, so sánh đỉnh đầu của cậu, nói: "Ồ, không nhỏ?”
Thiết Trụ tức giận đến đỏ mặt, cảm thấy bản thân đang bị xem thường.
"Chỉ lớn như vậy thôi. Khi nào con cao hơn mẹ rồi hãy nói. Mỗi năm đều có người ngã xuống sông trước cửa nhà mình, lỡ như con không cẩn thận cũng bị vậy thì sao?” Trần Vân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì cha con phải làm sao? Em trai và em gái con phải sống như thế nào?”
Thiết Trụ tuy rằng còn nhỏ nhưng kinh nghiệm trong quá khứ đã giúp cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Cậu muốn bản thân mau chóng trưởng thành để làm chỗ dựa cho em trai và em gái, nhưng đồng thời sâu trong đáy lòng, cậu cũng muốn nhận được sự quan tâm chăm sóc từ cha mẹ.
Thiết Trụ nghe cô nói xong, im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Cẩu Thặng cậu ấy cũng có thể xuống nước."
"Cái gì?"
“Cha cậu ấy dẫn cậu ấy xuống nước.” Thiết Trụ như là thuận miệng nói một câu.
Trần Vân hiểu được lời nói của cậu: “Đợi cha con về cũng có thể đưa xuống sông bơi lội.”
Thiết Trụ bĩu môi: "Ông ấy khi trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017049/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.