"Ấy vậy mà Bảo nhị gia vẫn thường chê bai Liên nhị phu nhân là dung tục, chỉ biết đến chuyện tiền bạc, ngay cả khi tổ chức thi hội cũng chỉ biết bỏ tiền ra.” 
"Cô nương đã mắng cho Bảo nhị gia một trận nên thân, sau đó chính mình cũng khóc, lấy mấy học trò nghèo trong tộc học ra làm ví dụ, nói rằng họ không phải là không có cốt cách, mà là vì cái nghèo cái khổ đã vùi dập họ. Rồi cô nương hỏi ngược lại Bảo nhị gia rằng, nếu một ngày người lo toan mọi việc cho hắn ta không còn nữa, liệu hắn có thể tự gánh vác được hay không?" 
Ta nghe mà trong lòng hả hê: "Không uổng công những năm qua con bé đã được chứng kiến biết bao điều ở tộc học." 
Anh Đào mím môi cười: "Bảo nhị gia hôm nay học hành chưa xong đã bỏ về, cứ nhìn cô nương chằm chằm rồi nói rằng cô nương đã thay đổi, sau đó vội vã chạy về nhà." 
Ta cười khẩy: "Gặp chuyện không vừa ý là chạy về nhà, sau này không còn nhà để về nữa, xem hắn ta còn biết đi đâu." 
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bảo Ngọc kia cũng không phải là không có lấy một ưu điểm nào. 
Ít ra thì hắn ta cũng có cái mặt dày. 
Hôm trước Đại Ngọc vừa mắng cho một trận, hôm sau hắn ta lại đến, lẽo đẽo theo sau nàng với vẻ mặt uất ức, nhưng nhất quyết không chịu rời đi. 
Đại Ngọc thấy hắn ta cũng chưa đến nỗi hoàn toàn vô phương cứu chữa, trong lòng lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743735/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.