Vương Hi Phượng gần như không do dự: "Tước vị hầu phủ sớm đã không còn liên quan đến chúng ta, tiền đồ gia sản cũng phải sống mới có thể tạo dựng, cô nãi nãi, xin người cứu ta!"
Ta gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt. Vậy những chuyện ta nói tiếp theo đây, dù có phải cắt thịt khoét tim ngươi cũng phải làm theo."
"Xin vâng theo lời cô nãi nãi." Vương Hi Phượng lập tức đáp.
"Tốt, bước đầu tiên chính là, các ngươi phải đem Đại Quan Viên quyên góp ra ngoài."
Cái gì?
Dù Vương Hi Phượng đã chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ tất cả, cũng không ngờ ta lại thẳng tay nhắm vào Đại Quan Viên.
Lâm Như Hải đương nhiên phải tiếp tục gây sức ép.
Sau vài lần bị đối xử lúc nóng lúc lạnh, Giả Chính cuối cùng cũng chịu hết nổi, bèn bày tiệc mời Lâm Như Hải, muốn giảng hòa.
Trong lòng hắn không hiểu vì sao Lâm Như Hải lại đối xử với mình như vậy, nhưng cũng chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng vỗ về.
Lâm Như Hải thấy hắn còn biết cúi đầu, không phải kẻ cố chấp giữ lấy thanh cao, cũng có chút an ủi: "May mà không phải hạng người cố chấp, cứng nhắc như khúc gỗ."
Bữa tiệc hôm đó được tổ chức bên ngoài, chính là tửu lâu của ta.
Xung quanh không có ai, ngoài hai người họ ra thì chỉ có ta biết đêm đó họ đã nói những gì.
Hôm đó sau khi Giả Chính trở về, ngày hôm sau không lên triều, mãi đến ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743736/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.