Ngay lập tức, Lâm Như Hải cùng ta dẫn người đến phủ Vinh Quốc.
Đến nơi, chúng ta vẫn phải ngồi kiệu bốn người qua ba lớp cửa, nhưng Giả gia rất nể mặt,
Giả Chính cùng những người khác đã ra tận cửa nghênh đón.
Lâm Như Hải đỡ ta xuống kiệu, mọi người Giả gia đều có sắc mặt khác nhau.
Chỉ có Vương Hi Phượng, mấy năm nay hợp tác làm ăn với ta nhiều, lúc này gặp ta thì cười tươi rói, đến năm dặm ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của nàng ta.
Ta vịn tay Vương Hi Phượng, mỉm cười nhìn quanh, ngay cả mấy cậu con trai phủ Ninh Quốc cũng đến, chỉ có Giả mẫu, Bảo Ngọc, Đại Ngọc và mấy vị cô nương là chưa thấy.
Giả mẫu và các cô nương thì không nói làm gì, phải giữ chút tôn quý.
Nhưng Bảo Ngọc giờ cũng đã mười mấy tuổi rồi, ngay cả Giả Lan cũng đứng bên cạnh, vậy mà hắn lại trốn trong nhà trong không chịu ra.
Giả mẫu quả nhiên cưng chiều Bảo Ngọc hết mực.
Vương Hi Phượng hiểu ý ta, khẽ chạm vào tay ta, nói: "Cô nương đừng lo lắng, người của ta đang trông chừng, sẽ không để Lâm muội muội khó xử đâu."
Lâm Như Hải tự đi cùng với các bậc nam nhi Giả gia, Vương Hi Phượng cùng những người khác dẫn ta vào nội viện bái kiến Giả mẫu.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong ồn ào một mảng.
Ta vừa bước vào cửa đã thấy một thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng vừa khóc vừa gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743731/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.