Đại Ngọc nhìn thấy ta cứ như gặp được cứu tinh, vội vàng đến bên cạnh ta, không chịu rời nửa bước. 
Giờ con bé cũng là cô nương từng trải sự đời rồi. 
Trước đây khi mới đến Giả gia, nàng cứ nghĩ Vinh Quốc phủ này quy củ nghiêm ngặt, nên hành động cử chỉ, ăn cơm uống trà đều theo đúng quy tắc của Giả gia. 
Giả mẫu bảo nàng ở trong cái buồng nhỏ như ngăn tủ, con bé cũng chẳng biết đúng sai thế nào, cứ thế ở lại. 
Nhưng giờ đây, trong số những người bạn mà nàng kết giao, có đủ cả quan lại thanh liêm, nhà buôn giàu có, thợ thủ công khéo léo, nàng đã có thể phân biệt đúng sai. 
Đại Ngọc ghé vào tai ta nói: "Ở nhà ngoại tổ mẫu vài ngày vốn cũng không sao, nhưng con thấy Bảo Ngọc bây giờ vẫn tự do ra vào phòng các vị tỷ tỷ muội muội, thật sự là không tiện." 
Đại Ngọc có chút khó nói: "Tỷ tỷ Nghênh Xuân, Thám Xuân thì cũng thôi, ngay cả chỗ ở của Bảo Thoa tỷ tỷ, Tương Vân muội muội đang ở nhờ, hắn cũng muốn đến là đến." 
Ta thầm nghĩ: Nào chỉ muốn đến là đến, mà là muốn ở lại là ở lại. Có cô nương nào mà hắn không đụng chạm, không thân thiết? 
Ta rất vui mừng vì Đại Ngọc giờ đã có thể tự mình phán đoán đúng sai, đưa ra lựa chọn. 
Giả mẫu thật sự rất yêu thương Đại Ngọc, Đại Ngọc cũng bằng lòng ở lại vài ngày để bầu bạn với ngoại tổ mẫu. 
Nhưng biết được Bảo Ngọc giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743732/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.