Thăng quan là chuyện tốt, nhưng Lâm gia chỉ có mỗi mình Đại Ngọc là bảo bối, nghĩ đến việc Giả gia những năm nay luôn nhiệt tình liên lạc, hai chúng ta đều không khỏi lo lắng.
Nhìn thấy Đại Ngọc vui mừng như vậy, chúng ta càng không biết nên xử trí ra sao.
Dù sao Giả gia cũng là nhà ngoại của con bé, chúng ta không thể ngăn cản con bé đến đó.
Nhưng sau khi thu xếp hành lý lên thuyền, đúng lúc chúng ta đang lo lắng, Đại Ngọc lại vui vẻ lên tiếng: "Cha, mẹ, lần trước con đi thuyền này là đến nhà ngoại sống nhờ, trong lòng luôn có chút sợ hãi."
Con bé vui vẻ nói: "Lần này thì tốt rồi, con được sống trong nhà của mình cùng cha mẹ, lại còn được đi học như trước, con vui lắm ạ."
Lâm Như Hải cũng đã cho mở trường học Lâm gia ở kinh thành.
Nghe con bé nói vậy, ta và Lâm Như Hải đều cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Giả gia vẫn là Giả gia đó, nhưng Đại Ngọc đã không còn là Đại Ngọc của ngày xưa nữa rồi.
Về đến kinh thành, quả nhiên là bận rộn vô cùng.
Chúng ta còn chưa kịp xuống thuyền, đã có người cưỡi ngựa nhanh, chèo thuyền nhanh đến đón, mang theo cả một rổ thiệp mời.
Ta, Lâm Như Hải và Đại Ngọc ba người cùng nhau xem xét, lựa chọn những tấm thiệp mời, rồi phân loại chúng.
"Lão Lâm, cái này chàng đi."
"Cái này của Vương gia chắc phải ta đi."
"Thiệp của thương hội thì hoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743730/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.