Đất Giang Nam vốn coi trọng cả văn chương lẫn buôn bán, người ở đây tính tình phóng khoáng, thực tế lại có học thức, Đại Ngọc tham gia không ít hội thơ, cũng được gặp gỡ nhiều người tài hoa.
Bộ truyện kia là ta đưa cho nàng, kể về một công tử bột sau khi phá tan gia sản đã biết hối cải, làm lại cuộc đời.
Cả tập thơ tao nhã lẫn truyện "thị phi" đều đã chuẩn bị sẵn sàng, còn Giả Bảo Ngọc có hiểu được tâm ý của Đại Ngọc hay không thì lại là chuyện khác.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, dưới sự điều dưỡng của ta, sức khỏe hai cha con Lâm Như Hải cũng ngày càng tốt hơn.
Tuy Đại Ngọc thường xuyên cằn nhằn việc ta sáng sớm lôi nàng dậy tập Bát Đoạn Cẩm, Ngũ Cầm Hí, nhưng miệng thì nói vậy, thân thể vẫn rất thành thật tập luyện theo ta.
Thẩm gia gia tộc đông đúc, con cháu cũng nhiều, ba ngày hai bữa lại tổ chức đủ loại hoạt động vui chơi, du ngoạn, nào là đạp thanh, leo núi, lễ Phật...
Lâm Như Hải cũng cho mở trường học đàng hoàng ở từ đường Lâm gia, có cả lớp học dành cho nam và nữ.
Ban đầu, Đại Ngọc không mấy hứng thú với việc đến trường.
Nói cho cùng, nàng và Giả Bảo Ngọc vẫn có những điểm tương đồng, chẳng ưa gì văn bát cổ khoa cử, chỉ thích những bài viết nhàn nhã, hoặc văn chương bình dị mà uyên bác.
Ta không ngăn cản nàng xem những sách này, thỉnh thoảng còn đưa cho nàng vài quyển truyện để giải trí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743729/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.