Nhũ mẫu đáp: "Lâm đại nhân không nói gì ạ. Nhưng khi Lâm cô nương mở được Khóa Lỗ Ban, phát hiện giấy tờ bán thân của Lệ Chi và Anh Đào, rồi cầu xin Lâm đại nhân giữ họ lại, thì ngài ấy đã đồng ý."
Mẹ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Rồi lại trừng mắt nhìn ta: "Sao con dám chưa qua cửa đã đem người cho người ta?! Thật là không biết phép tắc!"
Ta vừa vuốt ve mèo cưng, vừa lấy vị hôn phu ra làm chỗ dựa: "Là Lâm đại nhân nói với con rằng người trong phủ đều đã cho đi cả rồi."
Ta nói tiếp: "Năm ngoái, Lâm đại nhân quanh năm suốt tháng đều ở nha môn, ngày về nhà đếm trên đầu ngón tay. Lần này cũng chỉ mang theo mấy lão bộc thân cận và thư đồng về nhà.”
“Người trong phủ hiện giờ đều là mới mua, tuy trong sạch nhưng dùng chưa chắc đã thuận tay. Anh Đào với Lệ Chi là người bên cạnh con, vừa trung thành vừa lanh lợi, lại còn nhỏ tuổi, ở chung với Lâm cô nương tất nhiên là hợp nhau."
Ta nghiêm giọng giải thích, dù sao Lâm Như Hải cũng đã nói rõ với ta tình hình trong phủ rồi, hiển nhiên không phải định lấy ta về làm kẻ bù nhìn.
Hắn đã bằng lòng để ta nhúng tay vào, ít ra ta cũng phải giúp hắn bảo vệ con gái chứ.
Mẹ cùng các tẩu tẩu đều không làm gì được ta, chỉ biết trách mắng.
Một vị tẩu tẩu nói:
"Dù là có tặng người ta đi chăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743720/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.