Vừa nghĩ, thuyền đã cập bến.
Từ trong khoang thuyền một tiểu cô nương bước ra.
Giống như cha Lâm Như Hải, con bé dường như tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến ta nhìn đến ngây người.
Đáng yêu quá! Vừa là thần tượng vừa là con gái, ta đã dự cảm được cuộc sống hạnh phúc sau này rồi.
Tiểu Đại Ngọc, mau đến vòng tay của mẹ kế nào!
Cô bé vừa nhìn thấy cha, hốc mắt đã đỏ hoe, nhưng lại vô cùng nhạy bén nhận ra sự tồn tại của ta bên cạnh hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt con bé hiện lên muôn vàn cảm xúc: kinh ngạc, chợt hiểu ra, tủi thân, tò mò... khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.
Ta không nói gì, chỉ đưa cho nhũ mẫu bên cạnh con bé một chiếc mũ trùm: "Trên bờ gió lớn, kiệu đã chuẩn bị xong rồi. Dù sao cũng đã về nhà, có chuyện gì thì về nhà rồi nói."
Nhũ mẫu ngẩn người, nhìn sắc mặt Đại Ngọc, vội vàng đội mũ cho nàng.
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết: "A a a! Con bé đã đội chiếc mũ ta tặng! Cái cảm giác con gái nhận quà của mình, các ngươi có hiểu không?!"
Vương Hi Phượng đứng bên cạnh là người tinh ý, thấy vậy liền cười nói: "Vẫn là Thẩm cô nương chu đáo. Lâm muội muội chỉ mong sớm được gặp Lâm cô phụ, vội vàng xuống thuyền, chúng ta cũng quên nhắc con bé đội mũ trùm."
Lâm Như Hải nói: "Không sao, chỉ là gió lớn."
Hắn không hề nhắc đến chuyện khuê nữ xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-lam-dai-ngoc/3743719/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.