Văn Triều nhíu mày, vội vàng tiến lên xem xét, chỉ nhìn thấy bên trong dược điền là một mảnh hỗn độn, những phần lá non bên trên tiên thảo đều biến mất, vết đứt không hề ngọt lịm như bị cắt, càng không phải bị đứt như có người hái xuống, mà giống kiểu bị dã thú gặm đứt. 
Nơi tập trung nhiều linh khí nhất là trên đầu ngọn của tiên thảo, hắn mỗi lần hái chỉ ngắt một phần nhỏ để chòi non tiếp tục mọc ra. Giờ thì hay rồi, toàn bộ ngọn cỏ đều bị gặm hư, thậm chí là bị nhổ tận gốc, mảnh dược điền này coi như phế rồi. 
Cái thằng trẻ trâu kia, rốt cuộc có hiểu cái gọi là phát triển bền vững không vậy! 
Mảnh dược điền nói thế nào cũng là do Văn Phong Minh vất vả chăm sóc, hiện tại hai tháng tâm huyết đều bị vứt cho chó ăn, cậu chỉ nghĩ muốn bắt con yêu thú kia, lột da nó rồi làm thành áo lông thú cho sư tôn. 
Cậu không nói một lời mà ngồi xổm xuống, thử vuốt thẳng những cọng cỏ cong veo, mong muốn cứu vớt lại một chút, bỗng nhiên cậu phát hiện có gì dó trên mặt đất —— là dấu chân. 
Văn Triều lúc trước là sinh viên khoa sinh học, liếc mắt một cái liền đoán ra đây là dấu chân động vật họ mèo để lại, cậu lại nhớ tới việc nội tạng con thỏ cậu giết đã bị ăn trộm, chỗ tuyết đó cũng lưu lại một dấu chân như này. 
Là cùng một loại động vật, thậm chí có thể là cùng một con. 
“Sư huynh,” Phong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ma-ton-sau-ta-thanh-doan-sung/3300510/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.