Sau khi kéo người đi, Hạ Nhược Vũ cũng chẳng còn hứng thú làm chuyện 18 nữa. Y đứng lên rời khỏi người Duật Vân nhưng bị hắn kéo lại. Mặt hắn ỉu xìu.
Tiểu Vũ a, ngươi tính để ta như này sao?"
Ra bờ suối mà xử. Hết hứng làm ăn gì rồi"
Hạ Nhược Vũ nhặt y phục trên đất rồi mặc vô. Gương mặt còn hơi đỏ do ban nãy có khóc. Duật Vân thấy y rời đi như thì chỉ biết thở dài. Y chính là đã giận hắn rồi.
Hắn nhanh chóng mặc lại y phục, sai người chuẩn bị cơm cho cả hai người.
Hạ Nhược Vũ bên này mặc y phục xong liền ra khỏi lều. Quân lính đi theo Duật Vân ra đây đều quen biết y, chỉ có người của Tô Thành mới không biết thôi.
Quả nhiên, có kẻ đã làm phiền đến y. Một tên lính của Tô Thành đi lại và hỏi.
" Tên kia, là kẻ nào lại dám đi tự do trong đây hả?!"
Hạ Nhược Vũ ngơ luôn, y đi qua hắn tiếp tục đi về chỗ con suối. Tên kia bị làm ngơ, hắn ta tức tối đi lại kéo tay y gắt gỏng.
" Ta hỏi sao ngươi không trả lời. Đây không phải là nơi ngươi nên tới, đến từ đâu thì cút về chỗ đó nhanh lên!"
Hạ Nhược Vũ trực tiếp hất tay hắn đi, ánh mắt ghét bỏ lại thêm tức giận mắng.
Ngươi tưởng một kẻ như ngươi cũng chạm vào được ta sao!"
" Ta có gì mà không thể. Nơi đây là căn cứ đánh giặc, ngươi là người không rõ lai lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3744203/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.